*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tân Nam hỏi xong liền nhìn chằm chằm Giang Nguyên Dã.
Giang Nguyên Dã hơi chột dạ, giải thích:
"Thật sự là hiểu lầm mà, tôi đăng Weibo rồi đó, chỉ là trò thật hay thách mà thôi. Xin lỗi đã kéo thầy Hạ xuống nước, tôi xin lỗi anh được không?"
Hạ Tân Nam lại hỏi:
"Cậu còn thích ảnh của tôi nữa?"
Giang Nguyên Dã xấu hổ: ... Tôi trượt tay.
Hạ Tân Nam: Theo dõi cũng thế?
Giang Nguyên Dã tự hỏi tên này có phải tự luyến hay không. Đây là lần đầu cậu gặp người còn tự luyến hơn cả mình, tự nhiên so sánh mất vui, không thấy vui trong lòng nhưng vẫn cười nói:
"Tôi tôn trọng thầy Hạ mà."
Hạ Tân Nam gật đầu, giọng nói có chút trào phúng: Tôi rất vinh hạnh.
Giang Nguyên Dã sắp dùng ngón chân chọc thủng mặt đất:
"Thật sự chỉ là chơi game thôi, người ta chỉ đúng anh chứ tôi không nghĩ đến."
Hạ Tân Nam hút thuốc, cười như không cười nhìn chằm chằm, ánh mắt đánh giá không thèm giấu diếm.
Giang Nguyên Dã lại nhấn mạnh:
"Thật đấy! Tôi không thích anh, tôi thẳng tưng! Lúc đó chỉ giỡn chơi thôi!"
Vì mới uống rượu, đã thế lại còn bực bội, tuy đã gắng kiềm chế nhưng mặt cậu vẫn đỏ ửng, thật sự làm người ra rất muốn chọc ghẹo.
Hạ Tân Nam nhìn thẳng đối phương, đột nhiên hỏi: Sao cậu lại đỏ mặt?
Giang Nguyên Dã: ... Anh có bị làm sao không hả?
Nếu đã không chung tiếng nói thì thôi, Giang Nguyên Dã xoay người bỏ đi, chẳng muốn tốn nước bọt nữa.
Mà vừa mới ra ngoài, Giang Nguyên Dã lại bị một tên thần kinh khác làm phiền, là một vị lãnh đạo của công ty truyền thông nọ, bụng phệ béo tốt. Cậy mình uống say, kéo tay cậu đòi đi cùng gã vào phòng nghỉ, còn văn vở nói muốn tâm sự đôi lời.
Đây không phải lần đầu bị móng vuốt rờ đến, hơn nữa cái tên này cũng làm phiền nhiều lần rồi. Giang Nguyên Dã chẳng đủ kiên nhẫn, quăng mạnh đối phương.
Lại tìm xem có nhân viên phục vụ nào bưng rượu hay không, chộp lấy chai rượu ngoại, mở nắp, cười tươi tắn hỏi:
"Muốn cùng tôi uống rượu tâm sự không?"
Đối phương vốn đang giận dữ vì hành động của Giang Nguyên Dã, giờ lại bị nụ cười tươi mê hoặc, vẻ mặt dê già nhìn cậu:
"Đúng là nể mặt anh Triệu quá..."
Giang Nguyên Dã giữ nguyên nụ cười, dốc ngược chai rượu tưới thẳng lên đầu đối phương.
Nhân viên phục vụ hoảng hốt lùi xuống.
Gã đàn ông tru lên như sói, lập tức giận dữ mắng: M* mày đồ đ* này! rồi vung nắm đấm.
Giang Nguyên Dã quăng chai rượu sang một bên, chân đạp mạnh gã:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!