Chương 27: Rung rinh.

Người Giang Nguyên Dã hơi lâng lâng, không ý thức được lời mình nói kì cục đến cỡ nào, lại cảm thấy Hạ Tân Nam đang cố nhịn cười, vươn chân đá anh.

Xéo đi!

Hạ Tân Nam giữ cẳng chân cậu:

"Đừng động đậy, lát nữa Tiểu Tề sẽ mang thuốc và nước tới."

Giang Nguyên Dã nhíu mày: Tôi cũng có trợ lý.

Đúng lúc này Đinh Minh gõ cửa xe, cẩn thận kéo ra một khe nhỏ:

"Anh, thầy Hạ, em lên được không ạ?"

Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, sắp đến lúc anh phải lên set quay, nên dặn Giang Nguyên Dã ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ăn cơm, uống thuốc, mệt quá thì xin đạo diễn cho nghỉ rồi xuống xe.

Đinh Minh bây giờ mới dám trèo lên, đóng cửa.

Anh ổn không ạ?

Giang Nguyên Dã nhướn mày hỏi:

"Sao phải sợ Hạ Tân Nam? Chạy đi đâu đấy?"

Đinh Minh gãi mặt:

"Không phải em sợ ảnh..."

Mà do thái độ khác biệt của Giang Nguyên Dã với Hạ Tân Nam, cậu chưa từng đối xử với ai khác giống như thế, nhưng người trong cuộc lại u mê không nhận ra.

Đầu Giang Nguyên Dã đau như búa bổ, không còn hơi sức truy hỏi. Mấy phút sau Tiểu Tề đưa thuốc hạ sốt, trị cảm cúm và bình giữ nhiệt, cậu nhai tạm chút đồ ăn, uống thuốc, nằm không đến nửa tiếng đã phải làm việc tiếp.

Buổi chiều vẫn diễn ngoài trời, Giang Nguyên Dã không khoẻ nên phải kéo dài tiến độ quay.

Hơn 7 giờ Hạ Tân Nam hoàn thành phần diễn, sang bên này thấy Giang Nguyên Dã mặc quần áo mỏng tang chạy điên cuồng trong gió rét, không khỏi sầm mặt, nhíu chặt lông mày.

Hạ Tân Nam ôm tay đứng xem mấy phút rồi đến cạnh phó đạo diễn, nói:

"Hôm nay dừng ở đây đi, đừng quay nữa."

Đạo diễn hơi sững sờ:

"Nhưng cảnh này còn chưa quay xong..."

"Cậu ấy đang sốt, không tiếp tục được."

Hạ Tân Nam nói xong, quay đầu nhìn Đinh Minh, cậu nhóc hiểu ý liền đi tới trùm áo khoác lông lên người Giang Nguyên Dã.

Hạ Tân Nam theo Giang Nguyên Dã lên xe bảo mẫu, sau khi đóng cửa liền sờ trán cậu, nhiệt độ lại tăng, cao hơn rất nhiều so với giữa trưa.

Anh lập tức bảo tài xế: Đến bệnh viện.

Giang Nguyên Dã héo rũ dựa vào ghế, chẳng còn hơi sức đẩy Hạ Tân Nam ngày càng sát gần, bàn tay anh từ cái trán nóng rẫy chuyển xuống gò má đỏ bừng:

"Không ngờ cậu lại kính nghiệp đến vậy? Sốt đến độ này mà vẫn cắn răng quay?"

Cổ họng Giang Nguyên Dã khô khốc, thều thào: Tôi sợ mất mặt.

Nhiều chuyện quá! Hạ Tân Nam trêu xong liền kéo khoá áo lên, còn quấn chặt khăn quàng cổ cho đối phương:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!