*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời của Giang Nguyên Dã ra khỏi miệng, hơi hếch cằm, biểu cảm gần như khiêu khích.
Ánh mắt Hạ Tân Nam khựng lại trong chớp mắt rồi chậm rãi rời đi.
Nếu đúng thì sao?
Hạ Tân Nam nói bâng quơ, không nghe ra thâm ý sâu xa trong đó.
Giang Nguyên Dã cụt hứng:
"Tôi đã bảo đừng có linh tinh với tôi."
Đôi mắt Giang Nguyên Dã trừng người ta như có ánh sáng. Hạ Tân Nam vẫn điềm nhiên như không, một tay trượt xuống ấn lên mắt cá chân bị thương của cậu, nghe đối phương khẽ rít lên mới nói nhỏ:
"Chân đau nhưng vẫn phấn chấn phết!"
Anh!
"Bế cậu về mà một lời cảm ơn cũng không có à?"
Giang Nguyên Dã tức giận:
"Tôi không khiến anh!"
Hạ Tân Nam: Ừ, qua cầu rút ván.
.... Tên choá này!
Đinh Minh đi mượn lễ tân túi chườm đá, thậm thụt đưa qua cửa rồi lại bốc hơi.
Hạ Tân Nam quay lại sopha, ngồi xổm ấn túi đá lên mắt cá chân của Giang Nguyên Dã.
Giang Nguyên Dã khẽ kêu:
"Anh nhẹ tay được không? Không biết thương hoa tiếc ngọc à?"
Hạ Tân Nam:
"Thương hoa tiếc ngọc?"
Giang Nguyên Dã lập tức chỉnh lại: Anh nghe nhầm đấy.
"Không bị bầm nặng, chắc qua 2 ngày là sẽ ổn." Hạ Tân Nam buông tay, để cậu tự cầm túi chườm:
"Lần sau nhớ cẩn thận."
Giang Nguyên Dã không vui khi nghe giọng điệu của đối phương:
"Rốt cuộc anh có ý gì?"
Hạ Tân Nam ngồi xổm trước mặt cậu, ngước lên: Ý gì là ý gì?
Giang Nguyên Dã thật sự rất bực mình: Đừng úp mở với tôi.
Đùa thôi. Hạ Tân Nam hạ giọng:
"Tôi đã nói mình chỉ muốn đối phó với người nhà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!