Ngày làm việc tiếp theo bắt đầu lúc 8 giờ...
Buổi sáng vẫn chỉ có một cảnh ấy...
Trước khi khởi hành, những người bị Trịnh Tiểu Lỗi lừa kéo theo đám côn đồ lên từng toa lục soát tìm người. Dưới tình thế nguy cấp, Trịnh Tiểu Lỗi chui lên giường của La Bân, trùm kín chăn, nhờ đối phương bao che.
Đám côn đồ đã xốc hết chăn ở các giường khác, đến giường của La Bân, anh nói người trong chăn là cô vợ đang mang thai của mình.
"Cốt truyện kiểu gì vậy..."
Vẫn chưa on set, Giang Nguyên Dã ôn lại lời thoại, đến đoạn này liền khinh bỉ.
Hạ Tân Nam liếc cậu:
"Phim hài thương mại là thế đấy."
Giang Nguyên Dã quơ quơ kịch bản:
"Như này khác gì bán hủ đâu?"
Hạ Tân Nam điềm đạm nói:
"Vốn đạo diễn Đặng muốn chọn diễn viên ngoại hình bình thường, nhưng lại có máu hài trong người, vào vai Trịnh Tiểu Lỗi sẽ thích hợp hơn. Người xem sẽ chỉ thấy buồn cười, và không quan tâm đến vấn đề bán hủ nữa."
"Thế sao lại chọn tôi?"
Giang Nguyên Dã hỏi xong liền nghĩ đến bình luận Hạ Tân Nam chọn vợ, lập tức rơi vào suy tư.
Cơ mà Tống Tư Trạch cũng tham gia thử vai mà? Cái tên đó mặt mũi cũng sáng sủa, nào có điểm hài hước nhỉ?
Hạ Tân Nam không giải thích:
"Đừng nghĩ nhiều, cứ làm chính mình là được."
Giang Nguyên Dã tự nhủ, dẫu sao đã bước chân lên rồi, không thể bỏ trốn, còn có thể làm thế nào được nữa.
Công tác chuẩn bị đã xong, bắt đầu khởi quay.
Khi Trịnh Tiểu Lỗi giở hết thủ đoạn để kết thân với La Bân, thì nghe thấy tiếng bước chân lẫn với tiếng chửi ồn ào ở bên ngoài, mặt đổi sắc, nhanh như sóc bò lên giường của người kia, để đối phương che cho mình rồi năn nỉ trợ giúp.
La Bân còn chưa đồng ý thì Trịnh Tiểu Lỗi đã trùm chăn lên đầu.
Sau đó bọn bôn đồ tìm đến cửa, La Bân liền ngăn lại, nói trong chăn là cô vợ đang bị đau bụng.
Trịnh Tiểu Lỗi phối hợp, bóp mũi r. ên rỉ nhỏ nhẹ. La Bân săn sóc cúi người ghé sát, cơ thể ngăn cản tầm mắt của đám bặm trợn, kéo cao chăn lên rồi dùng giọng địa phương an ủi y.
Trịnh Tiểu Lỗi nhận ra La Bân cũng nhân cơ hội thử thách mình, nghẹn giọng ậm ừ, khi gật khi lắc, rất chật vật và tức cười.
Máy quay đặc tả gương mặt hai người, Hạ Tân Nam ghé sát rạt, khi đối mắt với nhau, Giang Nguyên Dã đột nhiên nhận ra tròng mắt của anh không phải màu đen thuần, mà là màu lạnh thiên về xám đen, hốc mắt cũng rất sâu.
Cậu lập tức lơ đễnh, chẳng lẽ tên này là con lai?
"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?" Hạ Tân Nam không nói tiếng địa phương theo kịch bản nữa, đổi qua tiếng phổ thông.
Giang Nguyên Dã hoàn hồn, ngón tay chọc mí mắt của anh, nghĩ gì nói nấy: Anh là con lai hả?
Đoán xem. Hạ Tân Nam cố tình úp mở.
Giang Nguyên Dã trề môi: Không nói thì thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!