*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nguyên Dã đần ra, mỏi mắt mong chờ là thế nào?
Hạ Tân Nam thong thả cất bước, Giang Nguyên Dã vẫn còn: ???
Cậu rất nghi ngờ đối phương đang trêu đùa. Không phải! Chắc chắn là Hạ Tân Nam trêu cậu!
Lúc xuống khỏi toa tàu, Giang Nguyên Dã hắt xì một cái, Đinh Minh vội bưng áo khoác đến:
"Anh bị cảm hả? Hai hôm nay thay đổi thời tiết, nhớ phải cẩn thận."
Giang Nguyên Dã sờ cái mũi hơi ngứa, chắc có người đang thầm thương trộm nhớ mình.
Đinh Minh nhỏ giọng lầm bầm:
"Trời trở lạnh mà cơ sở vật chất ở đây tồi tàn quá!"
Tháng đầu tiên sẽ tập trung vào các cảnh quay trên tàu, toa tàu này là hàng cũ thải loại được đoàn phim mua lại, phim trường là đoạn đường ray đã ngừng khai thác từ lâu, đúng là khu vực này khá hoang sơ, thiếu thốn.
Phòng nghỉ và phục trang cũng dựng lều ngay bên cạnh, điều kiện rất hạn chế.
Giang Nguyên Dã chui tọt vào phòng nghỉ, cũng may chất lượng đồ ăn ở mức ổn, cứ có cái bỏ bụng ròii tính sau.
Đang mải đánh chén thì Hạ Tân Nam bước vào, Giang Nguyên Dã nghe tiếng bước chân, đầu chẳng thèm ngẩng:
"Thầy Hạ đi nhầm chỗ rồi, phòng nghỉ của anh ở bên cạnh."
Hạ Tân Nam tiện tay kéo ghế ngồi xuống:
"Tôi mới trao đổi với đạo diễn Đặng, thầy ấy nói từ nay nếu rảnh thì kèm cặp kỹ năng cho cậu."
Giang Nguyên Dã: Ừa.
Dù sao cũng thể từ chối.
"Diễn xuất của cậu so với một người không được đào tạo bài bản là khá ổn, cũng có thiên phú và khí chất, hãy tin vào bản thân hơn." Hạ Tân Nam nói.
Giang Nguyên Dã chậm rãi nhai cơm, chưa kịp quen với điệu bộ nghiêm túc, dịu hiền của đối phương.
... Cảm ơn...
Hạ Tân Nam khẽ gật đầu: Không có gì.
Giang Nguyên Dã không biết nói gì, hơi mất tự nhiên.
Đinh Minh đã ăn xong và đi làm công chuyện của mình, trong phòng nghỉ chỉ còn hai người, bầu không khí rất sượng sùng.
Hạ Tân Nam tập trung nhìn Giang Nguyên Dã nhai đồ ăn, đột nhiên bật cười.
Giang Nguyên Dã nhíu mày: Anh cười cái gì?
Trên mép kìa. Hạ Tân Nam nhắc nhở:
"Cơm dính lên mép này, thầy Giang mấy tuổi rồi?"
Giang Nguyên Dã nhìn Hạ Tân Nam cười đến không kiềm được, trợn mắt li. ếm hột cơm sót lại.
Hạ Tân Nam lơ đãng ngồi lại, cũng chẳng có ý định rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!