- cậu đang làm cái gì vậy hả... mau buông tớ ra ngay ik đau lắm...
nhỏ vẫn cố gắng kéo tay mình ra nhưng vẫn không đc
- cậu nói chũng ta chỉ có quan hệ giữa chủ tớ thôi sao?.... vậy cũng được...
` vậy cũng được sao....` nhỏ ngạc nhiên khi nghe câu nói của cậu... nhưng đó không phải điều nhỏ mong muốn sao, đúng rồi cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi nhỉ nhỏ và cậu vốn dĩ đã k thể là bạn bè rồi....
- Với tư cách là cậu chụ của cậu... tôi ra lệnh tôi phải là bạn của tôi...
Câu nói của cậu vừa dứt thì nhỏ liền ngẩng ngay mặt lên... có thật không vậy.... cậu vẫn cố chấp như vậy sao? nhưng sao khi nghe câu nói đó của cậu nhỏ cũng lại vui đến thế nhưng đó đâu phải ý của nhỏ.... cảm xúc của Nguyệt lúc này chính nhỏ còn không thể hiểu được nó...
- Cậu không định tuân lệnh sao?
Cậu ghé xuống nở 1 nụ cười vs nhỏ. Nếu nhỏ cứ khăng khăng nói rằng mối quan hệ giữa 2 người chỉ là chủ tớ thì cậu cũng k thể nói nổi nữa nhưng... chuyện nhỏ muốn chấm dứt tình bạn này thì cậu không cho phép... chính tình bạn này đã giúp cậu vs nhỏ đến gần nhau hơn bởi vậy cậu sẽ không để cho bất kì thứ gì chen ngăn vào tình bạn này.
- Cái... cái đó là sao chứ?? sao lại có cái kiểu mệnh lệnh như vậy chứ... mình đi về....
nhỏ vẫn cố tránh né câu hỏi của cậu.
- cậu đúng là khó bảo mà...
Phong cốc vào đầu nhỏ rồi bỏ đi, nhỏ đúng ôm đầu ngơ ngác...` khó bảo ... là sao chứ...` nhỏ mím môi quay lại chỉ thẳng về phía cậu...
- được rồi tớ sẽ chấp nhận yêu cầu đó.... lúc đó đừng có mà hối hận khi cậu có người bạn như tớ đấy nha
Cậu mỉm cười rồi bước đi tiếp.•°*"˜˜"*°•
¸.••.¸¸.•• Một buổi sáng nữa lại đến, ánh nắng chiếu qua từng kẽ lá, những chú chim lại hót líu lo trên cành cây, nhưng bông hoa đua nhau khoe sắc trước ánh nắng. Công việc buổi sáng của nhỏ cũng đã xong xuôi nhỏ chạy lên phòng thay đồng phục rồi đi học. ¸.••.¸¸.•• khi vừa ra đến cổng...
- Chào buổi sáng!
Một giọng nói vang lên nhỏ quay lại thì ra người đó là cậu.
- Chào... chào buổi sáng cậu chủ...
- Thôi nào thôi nào... chẳng phải chúng ta là bạn bè sao vì vậy cậu không cần gọi là cậu chủ đâu...
cậu mỉm cười đi đến
- Nhưng nếu làm như vậy tớ sẽ lại bị các dì la mất... rồi thể nào cũng lại được nghe 1 bài ca dài 2 tiếng đồng hồ mất...
Vì hồi nhỏ, Nguyệt luôn gọi cậu bằng tên và đôi lúc 2 người còn gọi nhau bằng biệt danh tự đặt chính vì vậy mà nhỏ hay bị la, mà mỗi lần như vậy là nhỏ lại được thưởng thức 1 bài ca dài 2 giờ đồng hồ.
- Vậy thì chỉ khi nào có những người khác thì cậu mới gọi mình là cậu chủ còn không thì cứ gọi bằng tên mình.
- Như vậy ổn không đây...
nhỏ vẫn còn lo lắng
- Mà cậu đang chuẩn bị đi học hả?
- um.
- Đi bộ sao?
- đúng vậy, mình đâu có xe để đi đâu thây vì vậy đi bộ lại rất tốt cho sức khỏe đây.
nhỏ tươi cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!