Từ sớm LNPN đã đến làm việc từ rất sớm, một phần cũng là vì do hôm nay có rất nhiều công việc cần làm và một phần cũng do nhỏ quá háo hức.
- Sau buổi hôm nay mọi người chúng ta hãy mở một bữa tiệc đi!
Nhỏ lên ý tưởng dù sao từ lúc bắt đầu chuyến lưu diễn tới gìơ mọi người chỉ làm việc chưa có được vui chơi mới nhân cơ hội tối nay kết thúc công việc sớm sao không thử tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhỉ.
- Vậy cũng được lâu lâu vui chơi chút cũng không sao.
Hắn lên tiếng đồng ý cái này không phải vì nhỏ đâu vì lâu rồi hắn cũng chưa được vui chơi.
- Tổ chức ở đâu? nếu là nhà hàng thì nên đặt chỗ trước dù sao giáng sinh cũng gần đến rồi.
cậu đưa ra ý kiến.
- Không sao chúng ta không thử tổ chức ngay tại phòng đồ ăn tự nấu không hay hơn sao?
Ra nhà hàng cón gì là vui nữa, ăn tại chỗ có nhiều ngừơi vui hơn. Mà nãy gìơ toàn ba người kia sôi nổi nêu ý kiến sao không thấy có cô nhỉ? Nói chung là cô không hề quan tâm tới mới cái trò trẻ con đó, cái gì mà ăn tại phòng... thật là dơ bẩn, đó chính là những gì mà cô đang nghĩ.
- Được rồi mọi người chúng ta bắt đầu công việc thôi, trang phục đã được đặt sẵn trong phòng bây gìơ mọi người hãy vào thau đi.
Người quản lý nói.
Mỗi người có một phòng thay đồ riêng nhỏ vui vẻ mà cầm bộ trang phục nên nhưng sao...
- Chiếc váy này bị rách rồi!
Nhỏ bắt đầu cảm thấy không ổn sao chiếc váy lại bị rách như vậy hay do nó đã được thiết kế là có phần rách. Nhưng chiếc váy này là rách tả tơi thật khó hiểu? Nhỏ quay ra hỏi chị quản lí khi người quản lí vừa đi vào cầm chiếc váy lên xem thì cô ta liền nói những điều kì lạ.
- Như Nguyệt sao em lại có thể làm vậy? chiếc váy này là để cho Mỹ Lệ mà.
Cái gì???
- Chị nói gì vậy em không hiểu?
Đúng lúc đó....
- Chị quản lí trang phục của em đâu mất rồi!
Mỹ Lệ chạy qua phòng thay đồ của nhỏ, đây là sự trùng hợp hay do cố ý?
- Như Nguyệt dù em có đố kị với Mỹ Lệ thì cũng không nên làm vậy chứ!
Cô nhìn thấy chiếc váy bị rách vội cầm lấy khuân mặt tỏ vẻ lo lắng.
- Sao... sao chiếc váy lại bị vậy?
- Là do Như Nguyệt chính tôi đã thấy em ấy xé cái váy.
cô quản lí trắng trợn biạ chuyện.
- Không phải....
- Như Nguyệt tôi biết cô rất ghét tôi nhưng cô nên phân biệt giữa việc tư với việc công đi chứ!
(*t/g: câu này nghe quen ghê, có bn nào nhớ k?*)
Không cho nhỏ một lời giải thích hai ngừơi này nói nhỏ tới tấp bà quản lí ra vẻ lo lắng thất vọng nhìn nhỏ còn cô phối hợp rất tốt mà trưng ra cái bộ mặt rất chi là lo lắng nhìn nhỏ. Thấy có tiếng ồn những người khác cũng đi tới.
Nhà thiết kế Thiên Như vô cùng sốc khi thấy trang phục mà bà đã mất bao công sức làm ra gìơ lại thành một miếng rẻ rách thế kia.(*t/g nói như vậy thì hơi quá!*)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!