Một tia sét giáng xuống, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ, ánh sáng kéo dài chiếc bóng, làm nó vặn vẹo in trên cửa sổ.
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, thậm chí càng lúc càng dữ dội, âm thanh đập cửa trong cơn mưa làm cho người ta rợn tóc gáy.
Khâu Thước núp ra phía sau Hách Phúng, sợ hãi nhìn về phía cửa.
"Chú ơi, ai ở bên ngoài đập cửa thế?"
Nghe giọng nói như sắp khóc của thằng bé, Hách Phúng xoay người xoa đầu nó, rồi nhìn Lâm Thâm hỏi: "Đi xem chứ?"
Lâm Thâm từ chối cho ý kiến, đứng dậy đi về phía cửa.
"Đừng đi, biết đâu dã thú đến thì phải làm sao?" Khâu Thước hiển nhiên đã bị dọa muốn tè ra quần, nắm chặt quần áo Hách Phúng. Thằng nhóc này sợ đến khờ luôn rồi, dã thú sẽ gõ cửa sao?
Nhưng bây giờ Hách Phúng cũng không rảnh giải thích chuyện đơn giản như thế cho nó, chỉ nói: "Không sao, cho dù là dã thú cũng không phải là đối thủ của anh ta." Cậu cúi đầu nhìn Khâu Thước: "Nhóc cho rằng dã thú và chú kia ai lợi hại hơn?"
Khâu Thước do dự một chút, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Thâm và cửa, sau đó kiên định gật đầu, nó nghĩ sức công kích của Lâm Thâm nhất định vượt qua dã thú.
"Con tin chú ấy."
"Sáng suốt." Hách Phúng khen ngợi một chút, thầm nghĩ trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lâm Thâm đã đi đến cửa, anh không hề do dự mở cửa ra.
Vù…
Vừa mở cửa ra, mưa lập tức tạt vào, tất cả mọi người đồng thời nín thở nhìn về phía cửa.
Một người mặc áo mưa đứng bất động trước cửa, gõ cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên cửa lại mở ra khiến người kia không kịp hoàn hồn.
"Tiểu Lâm!"
Mấy người cùng ngây ra một lúc, nhìn người kia gỡ mũ áo mưa xuống, thì ra là người quen, chính là chú Vương mấy ngày trước lên núi đưa lương thực cho hai người.
Lâm Thâm dĩ nhiên cũng không nghĩ đến là chú ấy, có chút kinh ngạc, nhưng hình như nghĩ ra điều gì đó, lông mày nhíu chặt lại.
"Tiểu Lâm, đêm nay trời mưa quá lớn! Bọn chú cũng không ngờ bão lại đến sớm như vậy."
"Bên kia thì sao?" Lâm Thâm hỏi.
"Phía đông không sao, nhưng cánh rừng bên phía tây, nước sông bị đá chặn lại, nếu không kịp khơi thông thì…"
Lâm Thâm hiển nhiên cũng biết tình huống rất nguy cấp, vội hỏi: "Những người khác đâu?"
"Đều qua bên kia hết rồi, chỉ chờ mình cháu thôi."
"Cháu lập tức qua liền."
Lâm Thâm không nói nhiều, nhanh chóng quay về phòng lấy đồ đạc. Chú Vương đứng ở cạnh cửa chờ anh, trông rất lo lắng.
Từ đầu đến cuối, hai người còn lại không thể chen miệng vào đoạn đối thoại ấy.
Khâu Thước ngẩng đầu khó hiểu hỏi Hách Phúng.
"Chú ơi, bọn họ làm sao thế?"
Hách Phúng nhìn ra ngoài trời, nhíu mày suy nghĩ gì đó, nghe thấy thằng nhóc hỏi mới quay đầu nhìn nó: "Tiểu Thước, bây giờ bọn chú phải ra khỏi nhà, nhóc ngoan ngoãn ở đây được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!