Hách Phúng hiện tại ở nơi nào? Một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Ở nơi hoang sơ hẻo lánh này, muốn dùng điện phải có máy phát điện, mấy cái loại như internet có tồn tại không?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Từ sau khi tới đây, Hách Phúng chưa dùng qua, cũng không thấy Lâm Thâm dùng máy tính. Bọn họ gần như sống cuộc sống của người nguyên thủy, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì ngừng. Cho dù Khâu Thước có nói cho bọn họ biết, nó ở trên internet gia nhập vào Hội những người muốn tự sát, và từ đó nhận được lời khuyên đến đây tự sát thì họ cũng không thể điều tra.
Bởi vì nơi này căn bản không có tín hiệu của internet… Từ từ…
Hách Phúng thò tay vào túi quần, lấy điện thoại di động của mình ra.
"Cũng may không bị ướt mưa." Cậu lầm bầm, khởi động máy, nhìn tín hiệu trên màn hình. Tuy rất yếu, nhưng vẫn là có tín hiệu.
Cảm tạ di động Trung Quốc!
Hách Phúng hỏi thằng bé: "Nhóc nói ở nơi tập hợp mấy kẻ tự… tập hợp những người giống nhóc đó, địa chỉ web là gì?"
Khâu Thước do dự một chút, nhưng mấy đứa con nít rất dễ lừa gạt, cuối cùng vẫn ngập ngừng báo ra một cái tên.
Hách Phúng tay đặt trên bàn phím, bắt đầu search ra.
Lâm Thâm có chút hoài nghi mà nhìn điện thoại trên tay của cậu: "Cái này xài được không đó?"
Hách Phúng cười: "Anh đừng khinh thường internet trên điện thoại, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển đó."
Quả nhiên, tuy rằng tốc độ có chút chậm, nhưng vẫn tìm được. Hách Phúng ở trang đầu tiên tìm được trang web như lời Khâu Thước nói.
[ Mặt nước bảo thạch ]
Đây là trang web tụ tập những người muốn tự sát như lời Khâu Thước nói, điều khiến Hách Phúng không ngờ chính là trang web này còn có phiên bản dành cho di động. Thật sự đầy đủ hết mọi công năng tiện lợi… tiện lợi cho những người có khuynh hướng muốn tự sát.
Chọn vào địa chỉ web, trang chủ hiện ra. Trang chủ sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, chỉ có khung đăng nhập, background là một mặt nước màu lam bên trên chỉ có duy nhất một dòng chữ màu trắng.
[Thân xác, mặt nước bảo thạch, phần còn lại của cái chai. ]
Một câu thật rời rạc, khó hiểu làm Lâm Thâm xem cũng nhíu mày. Anh nghiêng đầu thấy ánh mắt chuyên chú như ngộ ra điều gì đó của Hách Phúng.
"Cậu biết cái này sao?"
Hách Phúng gật đầu, "Đây là một bài thơ, là di tác của một nhà thơ đã tự sát, tên của nó là "Tự sát giả chi ca" (Bài ca về kẻ tự sát)
Mắt Khâu Thước lập tức sáng lên.
"Chú, chú biết cái này hả? Lúc con vừa đến, chẳng biết nó là cái gì."
Nhìn trong mắt của nó hoàn toàn sùng bái như kiểu "chú thật lợi hại", Hách Phúng cong khóe miệng, ra sức vò đầu nó.
"Ha ha, sùng bái chú sao?"
"Dạ." Khái niệm sùng bái của con nít rất đơn giản, chỉ cần chinh phục được nó là xong.
"Vậy nhóc đưa cho chú tài khoản và mật mã của nhóc đi."
"Chi vậy chú?"
"Yên tâm, chú không làm gì đâu, chỉ muốn trao đổi với những "người bạn" của nhóc thôi."
Cuối cùng không biết là do sợ hãi hay do nghe lời của Hách Phúng, bạn nhỏ Khâu Thước ngoan ngoãn khai báo tên đăng nhập và mật khẩu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!