Bởi vì thật sự không có cách nào giao ra kẹo cao su, cuối cùng Hách Phúng chỉ có thể đầu hàng, ăn ngay nói thật.
Nhưng ngoài ý muốn chính là sau khi Lâm Thâm biết chân tướng cũng không truy cứu cậu nữa, kẻ mà vừa nãy mới nói sẽ trừ hai đồng đối với chuyện cậu không lấy lại tiền lẻ thế mà lại không nói gì thêm.
"Chuyện đó… kỳ thật tôi mới đến, cũng không nên làm khó người ta đúng không?" Hách Phúng giải thích: "Huống hồ tạo quan hệ tốt với bà con láng giềng xung quanh cũng là một chuyện rất quan trọng."
Đương nhiên, sau khi làm thân với người ta sẽ bắt tay tìm hiểu bí mật thầm kín của Lâm Thâm hoặc mấy cái khác, chứ có cậy miệng, anh ta cũng chả thèm nói một chữ.
Lâm Thâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hách Phúng mới dám thở phào một hơi.
"Cậu không cần giải thích với tôi."
Lại nghe thấy Lâm Thâm nói tiếp: "Nếu như cậu đã quyết định, thì tổn thất cậu phải phụ trách. Về chuyện rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ gì, tôi không có hứng thú muốn biết."
Hách Phúng nghẹn họng, một lúc lâu mới phun ra một câu.
"Rốt cuộc anh đã ở trên núi bao lâu vậy?"
Cách nói chuyện của Lâm Thâm hoàn toàn không thèm kiêng nể ai, một chút mặt mũi cũng không cho, nói trắng ra là lạnh lùng vô tình, có ai mà lại nói thẳng mặt với nhân viên mới mướn như vậy không? Cho dù trong lòng nghĩ vậy, tối thiểu khi nói ra cũng phải che dấu một chút chứ. Người bình thường cũng không ai phạm phải sai lầm cấp thấp khi giao tiếp này, Hách Phúng nghiêm túc hoài nghi rằng Lâm Thâm không hề biết kỹ năng giao tiếp với người khác.
Có điều nhìn anh nói chuyện với chú Vương cũng bình thường mà.
Liếc nhìn Hách Phúng đang suy nghĩ sâu xa một cái, anh không trả lời, Lâm Thâm tiếp tục bước đi. Mấy cái bao đồ đều do anh xách, không hề đưa cho Hách Phúng xách thứ gì. Trên thực tế, Hách Phúng chưa quen với đường núi, cầm một túi nặng như vậy mắc công lại làm rớt.
Lâm Thâm tựa hồ chú ý tới điểm ấy, cũng không tính sẽ đưa cho cậu cầm. Có điều loại quan tâm cẩn thận này xuất phát từ lòng yêu mến cấp dưới, hay vì bản năng tính lợi tính hại thì phải coi lại.
Hách Phúng đoán khoảng 99,999% nằm ở vế sau.
Hai người đi đến giữa sườn núi thì trời đã không còn sớm, không biết từ khi nào trên trời đã có một đám mây đen rất lớn, báo hiệu trời sẽ có mưa to.
"Gió lên rồi."
Lâm Thâm đi ở phía trước đột nhiên nói: "Tối hôm nay sẽ có mưa to."
"Đúng vậy." Hách Phúng không chút để ý mà trả lời: "Vậy chẳng phải chúng ta phải chạy nhanh về thu quần áo vào à?"
"Sau cơn mưa, mọi dấu vết trên mặt đất sẽ bị xóa sạch." Lâm Thâm nói tiếp.
Hách Phúng chẳng hiểu mô tê gì, anh ta đột nhiên nói cái này làm gì vậy?
Giây tiếp theo, cậu liền thấy Lâm Thâm cầm cả đống đồ nhét vào ngực cậu, còn mình chạy đi.
"Này, từ từ! Anh muốn đi đâu?!"
Bóng người đã chạy đi xa, không trả lời cậu, chui thẳng vào rừng. Rất nhanh chóng chỉ vài bước nhảy, đã không thấy tăm hơi.
Cầm một đống đồ, Hách Phúng không biết nói gì thêm. Thằng cha Lâm Thâm này, cậu thật sự nhìn không thấu anh ta, toàn làm mấy chuyện khó hiểu không báo trước.
Người đi rồi, Hách Phúng chỉ có thể cầm đống đồ tiếp tục đi. Khoảng nửa tiếng sau, cậu về đến nhà gỗ.
Bên ngoài quả thật còn vài bộ quần áo đang phơi, Hách Phúng đem đống đồ để vào phòng bếp, đi ra lấy quần áo vào.
Trong tay cậu đang cầm một cái quần lót tứ giác màu đen lạ hoắc. Từ khi cậu đến đây, lấy quần áo và mấy việc linh tinh gì đó Lâm Thâm đều để cậu làm. Hiện tại, Hách Phúng đã có thể bình thản giúp một thằng đực rựa khác lấy quần lót vào… Quần lót và mấy thứ ba chấm khác, cậu đã miễn dịch với nó.
Thực tế chứng minh năng lực thích hứng của con người quả nhiên rất mạnh.
Đùng Đùng Đoàng…
Một tia sét đánh trên đỉnh đầu, gần như là nghe bên tai. Hình như vì ở trên núi nên khoảng cách với đám mây đen kia cũng rất gần, mơ hồ thấy được cả dòng điện lưu chuyển trong từng tia sét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!