Chương 48: Ve mùa hạ- tứ

Biết — — biết — — biết — —

Trên cây ve sầu từng tiếng kêu to, tại mùa hè khốc nhiệt, càng tăng thêm khó chịu cho mọi người.

Từ dưới tán cây xuyên qua, ẩn núp trong những lá cây xanh tươi nơi không nhìn thấy, Hách Phúng quơ quơ quạt lá cọ trong tay, nhưng cũng chưa cảm thấy bớt nóng.

"Biết biết cái gì, nhỏ xíu mà kêu to thế?" Cậu có chút giận chó đánh mèo.

"Ve sầu sao?"

Hạ Thế Ly từ phía sau cậu đi lên:"Chính xác là ve sầu không phải thông qua việc "kêu" để phát ra âm thanh, màng ở hai bên bụng chúng nó làm rung động không khí từ đó âm thanh được tạo ra. Lại nói tiếp, âm thanh này có kết cấu giống như đàn ghi

-ta của con người, chẵng qua là tiếng kêu của ve sầu mỗi một giây đều chấn động hơn vạn lần, con người không thể làm được điều này."

Hạ Thế Ly cảm thán nói:"So sánh với thiên nhiên, năng lực của con người quả thực rất nhỏ bé, ngay cả một tiểu côn trùng cũng không sánh bằng."

"Cũng không thể nói như vậy." Hách Phúng từ trên mặt đất nhặt lên một nhánh cây:"Sức mạnh cơ thể của con người không thể đặt vào mắt, nhưng con người biết sử dụng công cụ. Mà vận dụng sức mạnh của công cụ càng nhiều, con người sẽ đạt được sức mạnh càng lớn."

"Bởi vì biết sử dụng công cụ mà con người liền cao hơn những sinh mệnh khác sao?" Hạ Thế Ly lẩm bẩm:"Cho dù có sức mạnh đi nữa cũng chỉ là một cây sậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cướp đi mạng sống."

"Con người cường đại lại phá lệ yếu ớt, đúng là nhiều mâu thuẫn, nhưng mà loại mâu thuẫn này lại sinh ra một khuyết điểm mỹ. Bởi vì không toàn trí toàn năng, những chỗ thiếu hụt con người vẫn luôn cải tiến, không ngừng hoàn thiện mình. Cho nên…"

(khuyết điểm mỹ: ý là khuyết điểm nhưng có lợi, phá lệ yếu ớt nên mới càng làm mình cường hãn)

(toàn trí toàn năng: có trí tuệ và sức mạnh toàn diện)

"Nói nửa ngày mới ý thức được chủ đề câu chuyện càng nói càng xa, Hạ Thế Ly xin lỗi, cười cười:"Thật có lỗi, tôi lại lảm nhảm, đó là một tật xấu."

"Lại?" Hách Phúng thắc mắc.

"Thời điểm cùng người khác nói chuyện, tôi cuối cùng theo bản năng đem trọng tâm câu chuyện phát triển đến vấn đề tôi chú ý, đối với người bình thường những đề tài này rất buồn tẻ lại nhàm chán, không có ý nghĩa gì cả." Hạ Thế Ly nói.

"Ngược lại cũng không có gì." Hách Phúng lắc đầu:"Chỉ là tôi quả thực không nghĩ tới, cậu vậy mà thật nhạy cảm. Nói như vậy thì những người nghiên cứu khoa học tự nhiên giống cậu cũng đều sống bằng lý trí sao?"

"Lý trí?" Hạ Thế Ly nói:"Cậu chỉ loại nào?"

"Chính là đem mọi chuyện đều phân loại, làm việc rất có kế hoạch, hoàn toàn không bị tình cảm quấy nhiễu. Nói có chút khó nghe, đại khái chính là dùng lý trí để cân nhắc giá trị của mọi thứ, không bị tình cảm ảnh hưởng." Hách Phúng nói:"Vừa lúc tôi có một người bạn giống vậy."

"Nói vậy thật ra cũng không sai." Hạ Thế Ly cười khổ:"Trên thực tế, không lâu trước đây tôi là người như vậy."

"Hiện tại không phải?"

"….. Hiện tại thì đã minh bạch." Hạ Thế Ly vuốt nhẹ lòng bàn tay, Hách Phúng lúc này mới chú ý đến trong tay hắn nắm một chiếc điện thoại.

Trên thực tế, mấy ngày nay luôn có thể nhìn thấy Hạ Thế Ly mang theo điện thoại di động bên người, có đôi khi sẽ lấy ra xem, nhưng không có thấy hắn gọi điện.

"Trước kia bạn gái tôi cũng nói như vậy, vì vậy bây giờ tức giận với tôi, không muốn nhìn thấy tôi."

Hạ Thế Ly nhìn điện thoại trong tay, thở dài:"Đã đến mười ngày, cô ấy một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không nhắn tin."

"Cậu có bạn gái."

"Ân, đã tốt nghiệp đại học, đến giờ cũng đã nhiều năm, vốn là năm nay chuẩn bị kết hôn. Ai biết được…"

Thấy Hạ Thế Ly mỉm cười không nói nữa, Hách Phúng cẩn thận hỏi:"Cô ấy rất tức giận? Không thèm nhìn cậu, hai người cãi nhau?"

Hạ Thế Ly gật đầu.

"Có phải cậu vì nguyên nhân này mới đi du lịch các nơi, thuận tiện giải sầu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!