Chương 47: Ve mùa hạ- tam

"Nhanh nhanh!"

"Năm quân đến K! Ha ha không có bài lớn hơn đúng không?"

"Đúng là không có bài lớn hơn." Nam nhân cười một tiếng ám muội:"Chỉ còn một ít bài nhỏ, một hai ba bốn năm sáu và hoa thuận." Liên tiếp ném ra sáu lá bài, hắn hướng người đối diện xin lỗi:"Ngại quá, tôi lại thắng."

(đại khái là Ha Thế Ly biết mình có hoa thuận, đánh bài nhỏ ra cho Tiểu Phúng coi, xong mới đem hoa thuận ra chọc tức Tiểu Phúng

K=9,10, J, Q, K

Hoa thuận = 10, J, Q, K, A)

Hách Phúng ném bài, sắc mặt có chút khó coi.

Đương nhiên không phải là vì thắng thua, loại trò chơi này đem ra so đo thì đúng là đứa ngốc. Khiến cậu để ý chính là vận khí, là vận khí!

Người trước mặt vận khí không khỏi quá tốt đi, đấu địa chủ mấy chục ván hễ đến phiên hắn làm địa chủ thì hai tên nô lệ kia đừng nghĩ xoay người. Ngược lại nếu hắn không làm địa chủ, thì người đang làm địa chủ sẽ bị đấu đến ngay cả quần lót cũng không còn. Bất luận là đồng bọn nô lệ với hắn bài có thúi cỡ nào đều sẽ bị vận may của người này bao phủ.

Hách Phúng oán hận trừng mắt nhìn Hạ Thế Ly ngồi cạnh Lâm Thâm, ván này rốt cục đến phiên cậu làm địa chủ, vốn tưởng rằng đã đến thời khắc xoay chuyển, không nghĩ đến dưới tình huống Lâm Thâm toàn bài thúi, Hạ Thế Ly cũng có thể làm cục diện hòa nhau.

Cái này không biết nên nói là thực lực hay là vận khí nghịch thiên đều làm Hách Phúng rất ư là bực mình.

"Dọn dẹp dọn dẹp, chuẩn bị ăn cơm." Ban đầu bị kéo đến góp đủ người Lâm Thâm lúc này lên tiếng.

Hách Phúng tuy rằng rất buồn bực, nhưng rất nhanh cậu đã tìm ra phương pháp giúp mình giải tỏa.

"Cậu."

Cậu chỉ vào nhà bếp, đối với Hạ Thế Ly vẫy vẫy tay:"Quỷ của của chúng tôi là thay phiên nhau xuống bếp, ngày hôm qua tôi đã phụ trách cơm chiều vậy cơm trưa hôm nay liều giao cho cậu."

"Ân, được."

Hoàn toàn không ý thức được mình có khả năng bị đùa giỡn, Hạ Thế Ly đứng lên, trước khi vào nhà bếp thực săn sóc hỏi:"Cơm trưa các cậu thích ăn kiểu Tây hay kiểu Trung."

Còn phân ra kiểu Tây với kiểu Trung? Tên này trù nghệ không phải rất tốt chứ?

Hách Phúng nghĩ nghĩ, nói:"Thật ra tôi ăn cái gì cũng được, nhưng mà ông chủ của tôi thì, cậu hiểu ha. Khẩu vị của anh ta tương đối kén chọn, vì để khảo nghiệm trù nghệ của cậu, kiểu Tây với kiểu Trung mỗi thứ một ít đi."

Hạ Thế Ly không hề dị nghị, thu dọn xong bài trên bàn liền đi vào nhà bếp.

Thẳng đến khi hắn đi rồi Lâm Thâm mới nhìn Hách Phúng, thản nhiên lên tiếng hỏi:"Tôi tại sao không biết chúng ta khi nào thì thay phiên xuống bếp?"

"Vừa mới đặt ra, nhưng mà xét thấy anh là ông chủ, cho nên loại ra ngoài." Hách Phúng vội vàng lấy lòng.

"Cậu khi nào thì ngay cả tôi thích ăn kiểu Tây hay kiểu Trung khẩu vị điều tra kĩ như vậy?"

"Đương nhiên phải vậy, đối với cấp trên phải cẩn thận quan sát, tỉ mỉ chăm sóc, chú ý khẩu vị của anh là nghĩa vụ của nhân viên, không cần cảm động."

Thấy Hách Phúng miệng lưỡi sinh hoa, ba hoa chích chòe, Lâm Thâm rốt cục nhịn không được nói ra trọng điểm:"Cậu luôn khi dễ cậu ta, thật sự coi người ta là quả hồng mềm mà bóp?"

"Có sao?" Hách Phúng chớp mắt, rất là vô tội.

Lâm Thâm nhìn cậu, không nói lời nào, đối với cái tên trước mặt cố y giả bộ không biết thật sâu kinh bỉ.

"Được rồi, tôi thừa nhận là có một chút, nhưng chỉ một chút à, tôi quả thực có trêu chọc cậu ta, nhưng mà cũng chỉ là lúc ban đầu." Hách Phúng thành thật khai báo:"Từ khi cậu ta muốn ở chỗ này một thời gian, tôi chỉ là thuần túy muốn hiểu bạn cùng phòng mới thôi."

"Mỗi ngày sai cậu ta quét nhà, dọn dẹp sân, tưới nước bón phân, đem công việc của mình giao cho cậu ta, chính là phương thức dùng để hiểu người khác?"

"Ha ha ha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!