Chương 4: Kẻ tự sát (phần 1)

Thực đơn bữa sáng hôm nay là trứng ốp la. Chiên trứng ốp la thì không được bỏ quá nhiều dầu nhưng cũng không thể bỏ quá ít, lòng đỏ phải vừa chín tới, không được chín quá.

Xèo…xèo…xèo.

Tiếng dầu sôi trong chảo kêu vang từng đợt, hương thơm nhẹ nhàng bay ra.

Một người đứng trước bếp một tay cầm một quyển sách, tay còn lại thì tiếp tục xóc chảo, lẩm bẩm: "Một ít muối."

"Tiêu, bỏ cũng được không cho vào cũng được …"

Lúc Lâm Thâm từ trong phòng đi ra, thì thấy một bóng người cao gầy đứng ngay phòng bếp, giống như là mụ phù thủy vừa lẩm bẩm vừa đảo cái chảo trong tay.

"Này, anh có ăn cay được không?" Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay qua hỏi một câu.

Lâm Thâm lắc đầu, lại thấy đối phương không có quay người lại mới mở miệng nói: "Tôi thích ăn lạt."

"OK."

Hách Phúng đáp lại, năm phút sau cậu bưng ra một đĩa trứng ốp la đặt trên bàn, trứng ốp la hiện ra màu vàng, giòn mà không khét, mềm mà không dai. Nhìn kỹ, lòng đỏ chính giữa vẫn còn lay động, thật làm người ta muốn động đũa ngay.

"Có sữa không?"

Lâm Thâm chỉ chỉ tủ lạnh, Hách Phúng chạy qua, chỉ nhìn thấy một bình sữa, nhìn đến hạn sử dụng thì phát hiện còn vài ngày nữa là hết, nếu không uống chỉ sợ nó sẽ hư.

Khi cậu cầm ly và sữa về, thấy Lâm Thâm vẫn chưa động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa trứng, như đang nghiên cứu gì đó.

"Như thế nào, có phải tay nghề của tôi rất khá không?"

Lâm Thâm ngẩng đầu, nghĩ rồi lại nghĩ.

"So với hôm trước nấu cơm thành cháo, với món "Cơm muối" hôm qua, cái này tôi không thể tin là cậu làm."

Cái này có được xem như là khen không vậy?

Hách Phùng cười tủm tỉm, ai thèm quan tâm tới anh ta, cậu cứ coi như là lời khen mà nhận thôi.

"Tiến bộ của tôi mắt thường cũng có thể nhìn thấy."

Cậu đổ sữa ra ly đặt trước mặt hai người: "Còn hơn lúc trước ngày nào cũng ăn mì ăn liền, gặm bánh mì khô, bây giờ anh nên biết thỏa mãn đi."

Nhớ tới ba bữa "cơm" một ngày của tuần trước, Hách Phúng bày tỏ quả là chuyện kinh dị trong những truyện kinh dị.

Ngày công tác đầu tiên, Lâm Thâm tận tình làm hết chức trách của một người chủ nhà – nấu hai gói mì thịt bò cà chua cho cậu. Khi đó Hách Phúng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lâm Thâm là không thời gian nấu cơm, nhanh chóng ăn hết.

Nhưng mà ngày hôm sau, điểm tâm sáng hay cơm trưa gì cũng là mì ăn liền thịt bò cà chua, rốt cuộc Hách Phúng cũng bùng cháy.

"Chúng ta có thể đổi món khác được không?" Hắn hỏi.

Khi đó Lâm Thâm đứng trong bếp tự hỏi một chút rồi bỏ hai gói mì thịt bò cà chua trong tay xuống, Hách Phúng còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy anh mở một ngăn tủ khác, lấy ra hai gói mì thịt bò dưa chua.

Kể từ lúc đó, Hách Phúng đã ngộ ra một chân lý, ở trong đầu của Lâm Thâm đổi món khác đồng nghĩa với đổi loại mì ăn liền khác, bởi vì cái thằng cha sống hơn hai mươi mấy năm trên đời này chỉ biết nấu duy nhất một món – MÌ ĂN LIỀN!!!

Sau đó, thức ăn của hai người được Hách Phúng mạnh mẽ giành giật để phụ trách, trải qua nhiều cuộc thí nghiệm, cuối cùng chỉ trong vài ngày cũng có thể làm ra món ăn có thể nuốt được.

Từ đó, Hách Phúng thoát khỏi tra tấn của mì ăn liền và cơm cháy.

"Cậu từng học nấu ăn à?" Lâm Thâm gấp một miếng trứng, lòng đỏ không cẩn thận bị anh chọc vỡ, từ từ chảy ra.

Hách Phúng đau lòng nhìn anh lãng phí mỹ thực, thuận miệng trả lời: "Không có, anh cũng thấy mà mấy ngày nay tôi mới học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!