Liễu Vận Vận hôn mê bất tỉnh, thương thế không rõ.
Người bên cạnh xảy ra chuyện như vậy, các sinh viên đều có chút hoảng loạn, việc ngoài ý muốn liên tục kéo đến đã vượt qua sức chịu đựng của bọn họ.
Bất luận là kinh hách khi lạc đường trong núi, hay là hiện tại liên lụy đến sinh tử một người, tất cả đều là gánh nặng bọn họ không thể chịu được.
Có thể nói, về mặt sinh lý và trí tuệ của nhóm sinh viên đã đạt tiêu chuẩn người trưởng thành, nhưng trong lòng bọn họ thì nơi nào vẫn còn là một đứa trẻ, bất luận là người nhà hay chính bọn họ, đều chưa hề hiểu được ý nghĩ chân chính để bọn họ trở thành người lớn.
Điểm đặc trưng của trẻ con chính là sẽ không phải chịu trách nhiệm, thời điểm xảy ra vấn đề cũng thường không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Mà ngay cả lớp trưởng Dương Duệ vốn lý trí giờ đây cũng như con ruồi mất đầu, hết sức luống cuống.
Ngay lúc này người duy nhất giữ vững lý trí để vận dụng đại não suy nghĩ lại là một người bọn họ không hề ngờ đến.
"Các cậu chen chúc trong này có ích gì?"
Trong góc phòng, một người lạnh lùng trào phúng.
Có người nhìn sang, sau khi thấy rõ người nói chuyện là ai thì lập tức bất mãn nói:"Chu Dịch Quân, cậu có tư cách gì nói như vậy! Không phải cậu muốn chúng tôi trở thành trò hề sao, bây giờ đã thấy được, cậu vừa lòng chưa?"
Bị mọi người căm tức nhìn, Chu Dịch Quân không thèm để ý nhún vai.
"Lời cậu nói có hai chỗ sai. Một, không phải tôi muốn xem trò hề, mà là có những tên ngốc rất thích tạo ra trò cười."
"Cậu!" Người nọ khí huyết dâng lên, xoắn tay áo lên muốn xông tới.
"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Lý Đông vội vàng kéo gã ra:"Bây giờ không phải lúc để mâu thuẫn, đừng để ý cậu ta là được."
"Hai." Chu Dịch Quân lạnh lùng nhìn bọn họ"Nếu thật sự có người muốn nhìn các cậu bị chê cười, vậy tuyệt đối không phải là tôi."
Dương Duệ nhíu mày:"Cậu có ý gì?"
Chu Dịch Quân cười nói:"Có ý gì, trong lòng một ít người đều biết rõ." Hắn nhìn chỗ được ra giường vây quanh, bên trong Hách Phúng cùng Lâm Thâm còn đang bận rộn, không biết có nghe thấy động tĩnh bên này hay không. Trong mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng Chu Dịch Quân cũng không làm gì, xoay người trở về phòng của mình.
Phòng trống trong nhà gỗ không nhiều lắm, các nữ sinh được sắp xếp đến phòng của Lâm Thâm, bởi vì chỗ đó sạch sẽ nhất, mà các nam sinh còn lại thì chen chúc trong nhà kho. Về phần Chu Dịch Quân, không biết là người khác ghét bỏ hắn hay hắn chán ghét người ta, người này một thân một mình chạy lên gác nhỏ ngủ. Nơi đó vốn là chỗ để thoáng khí, không gian không lớn lại còn âm u vắng vẻ, thật khâm phục hắn có thể ngủ được.
"Người như thế đừng để ý đến là được." Lý Đông đối với gã sinh viên đang tức giận khuyên giải an ủi:"Cậu càng tức giận thì cậu ta càng thích, có vài người tâm lý vặn vẹo như vậy."
"Chu Dịch Quân, phi, người này tôi thấy hắn lần nào liền ghê tởm lần đó! Lúc nào cũng luôn tỏ ra kiêu ngạo, trong khi không khác gì chúng ta." Có nam sinh nhổ một ngụm nước bọt, khó chịu nói.
"Tôi, tôi cảm thấy cậu ấy cũng rất tốt a, chỉ là không thích cùng mọi người nói chuyện mà thôi." Một nữ sinh nói nhỏ.
"Tại vì cậu chưa thấy rõ bản chất của hắn! Tên này trong lòng lúc nào cũng xem thường chúng ta, giống như việc nào chúng ta làm cũng là trò cười, còn hắn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt."
"Vậy…. Cậu đối với cậu ấy bất mãn, vì sao không gặp mặt nói thẳng."
Nam sinh lập tức ủ rủ xuống.
"Loại người này nếu nói sẽ sửa, chúng tôi còn phải buồn bực như vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu ta căn bản không phải kiểu người lắng nghe người khác nói!"
"Vừa nhìn là biết không thể chọc!"
Có nữ sinh lành lạnh nói:"Nga, thì ra cậu không phải không muốn chọc mà là không dám chọc a."
"Cậu…Tóm lại, cậu ta không hợp với lớp, thì không nên cho tham gia hoạt động tập thể. Lớp trưởng, cậu lúc trước như thế nào lại nghĩ đến phải gọi cậu ta đi cùng?"
Thấy mũi nhọn chỉa về phía mình, Dương Duệ chỉ có thể bất đắc dĩ nói:"Cậu ta dù sao cũng là một thành viên trong lớp, tôi chỉ hỏi có lệ thôi ai biết cậu ta lại đồng ý."
"Được rồi, được rồi, đều là chuyện đã qua." Lý Đông vội vàng đứng ra hòa giải:"Dương Duệ lần này cũng không nghĩ đến lần này đi Chu Dịch Quân lại không hợp với lớp, mọi người không nên oán giận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!