Hiện tại Hách Phúng đã rất ít tức giận hơn so với lúc ban đầu.
Dùng theo cách nói của cậu thì tức giận chính là đặc quyền của người trẻ tuổi, nhưng cậu đã qua thời kì khí thịnh của tuổi trẻ rồi.
Nhưng mà thật sự không nghĩ đến, ở cái nơi thâm sơn dù đã rời xa chốn đô thị ồn ào như thế, cậu lại bị người khác chọc giận đến tình trạng này.
Hoàn toàn đã không còn lý trí. Giống như đại não chia thành hai phe, một bên lửa giận ngút trời, hận rằng không thể đem người trước mắt này khiến hắn tan xương nát thịt; bên còn lại tuy rằng còn chút lý trí, nhưng cũng không muốn ngăn cản gì bên kia.
Nói như vậy, bởi vì một mình Hách Phúng trước đến nay không có cách nào giải quyết cục diện tương tự do tình huống này sinh ra.
Cậu hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ có thể mặc cho tức giận dâng lên.
Giống như hiện tại, mỗi một câu nói oán hận của Vương Hi đều như đâm vào tim cậu, khiến cậu chỉ ước gì giây kế tiếp con người tàn nhẫn này sẽ biến mất trên đời ngay lập tức.
Nếu nói nuôi con để dưỡng già, nuôi một đứa con trai còn như thế không bằng nuôi một con chó! Gã là thứ trời sinh lòng lang dạ thú, không, nói gã lòng lang dạ thú thật đúng là vũ nhục cái từ này.
Hách Phúng càng nghĩ càng căm giận, nhưng khí lực của cậu không được tính là kinh người, nên việc hai tay treo một đại nam nhân giữa không trung lâu như vậy có chút ăn không tiêu. Làm cho tay không khỏi run lên.
Vương Hi lập tức bị dọa đến thất thanh la to.
"Buông! Thả tao xuống mau! Buông!"
Hách Phúng ha hả nở nụ cười:"Mày xác định?"
Tay cậu làm bộ hơi buông lòng một chút:"Nếu tao bây giờ thả mày xuống, mày có thể sẽ không nào thấy được mặt trời ngày mai."
Vương Hi nhìn nụ cười của cậu, sau lưng bỗng dâng lên một cỗ ớn lạnh rùng cả mình, tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
"Mày, mày có giỏi thì ném tao xuống, sau đó bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày! Sẽ không! Bọn họ sẽ thay tao báo thù! Bọn mày chờ đấy!"
Đã đến thời điểm này, vậy mà gã cũng không biết thế nào là thỏa hiệp, lại khơi mào lửa giận của Hách Phúng, thật không biết nói là gã quá đần độn hay đã hết thuốc trị.
"Tao ghét nhất một việc, chính là bị người khác uy hiếp!"
Hách Phúng lạnh lùng nhướn mày, cố ý đung đưa tay.
"Dù sao không phải mấy năm trước mày đã chết rồi sao? Người chết không khả năng chết lần thứ hai đi."
Cậu nhớ đến việc gì đó thú vị, nhẹ giọng nói:"Cho nên mày hiểu chưa? Cho dù tao bây giờ ở đây đem mày ném xuống, cũng không có ai có bất kỳ lí do gì đổ tội cho tao."
"Bởi vì mày đã sớm là ma quỷ, không ai quan tâm đến sự sống chết của mày nữa đâu."
Hách Phúng liền nhớ đến chuyện này, tâm tình liền vui vẻ khiến cho Vương Hi cảm thấy khó hiểu.
"Giống như u linh phiêu đãng, căn bản không có người đế ý. Có chết cũng là cái chết vô ích, chậc chậc, thật không có gì đáng nói."
"Mày ——! Mày là kẻ điên."
Vương Hi bắt đầu không chịu nổi ngữ khí quỷ dị này của Hách Phúng, nhưng lại không dám giãy dụa mạnh mẽ, chỉ có thể dùng hết sức chửi rủa.
"Kẻ điên! Mày là tên điên!"
"Ai nha, đoán thật đúng, nhưng mà tên thân mật này cũng không phải người nào cũng có thể gọi." Hách Phúng buông một bên tay:"Nhất là tên căn bã như mày, thì lại càng không có tư cách."
"A a a a a a a, không cần, không cần!" Vương Hi sợ đến mức hồn vía quay cuồng, không quản mặt mũi, lên tiếng cầu xin:"Không cần đem tao ném xuống! Tao xin mày, xin mày. Không! Cứu tôi, ai cứu tôi với! Hắc…"
Lâm Thâm luôn thờ ơ giật giật lỗ tai, nhìn chằm chằm miệng Vương Hi
Vương Hi cũng biết gã lỡ lời, sắc mặt lập tức trở nên hết trắng rồi xanh, dù cho ngay cả bản thân đang đứng trước nguy cơ sinh tử cũng không để ý đến, gắt gao ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!