Con không chê mẹ xấu, cẩu không chê nhà nghèo.
Nhưng mà câu này áp dụng vào trước mặt Hách Phúng thì thay đổi rồi.
Một câu của Lâm Thâm khiến cậu cùng Vương Hi ngây cả người, lúc sau cậu mới biết được cái tên ngu xuẩn muốn tự sát để trốn tránh trách nhiệm này trong đầu có những ý nghĩ gì!
"Rõ ràng đã nhắc nhở Vương bá không nên lên núi, nhưng vì sao ông ấy lại xuất hiện trên núi, lại còn ở ngôi nhà gỗ gần đó." Lâm Thâm nhìn Hách Phúng:"Chẵng lẽ cậu không nghĩ ra nguyên nhân?"
"Tôi…. nghĩ không ra."
Hách Phúng thành thật khai báo.
"Thật ra lúc đầu tôi đã nghi ngờ Vương bá. Anh xem, ngày đó tôi nói với anh thời điểm xuống núi khuyên ông, Vương bá không chỉ có ý muốn lên núi, lúc tôi đi xuống còn phát hiện ông đang quan sát cảnh vật xung quanh giống như thăm dò xem chỗ nào có bậy rập vậy."
Cho nên đêm hôm đó khi Lâm Thâm nói người có khả năng là bóng đen là người mà cả hai đều quen biết, Hách Phúng mới có thể đầu tiên là nghĩ đến Vương bá.
Lâm Thâm gật đầu:"Cậu không nhìn lầm, Vương bá đúng là đang quan sát bẫy rập nhưng cũng không phải vì bản thân ông."
Hách Phúng trợn mắt, nhìn tiểu tử bị bọn họ dẫm dưới chân:"Anh nói Vương bá là vì tên này? Nhưng mà ông làm sao biết trên núi xảy ra chuyện gì mà thay con mình lo lắng?"
Cậu hỏi:"Vương bá không phải cho rằng con của ông mấy năm trước đã chết rồi sao?
Chẵng lẽ ông đã sớm biết con trai mình không chết còn ở trên núi làm loạn?"
Lâm Thâm lắc đầu.
"Vương bá không nghĩ nhiều như vậy."
"Vậy sao anh còn nói…"
"Ông ấy nghĩ đến tâm tình của một người cha." Lâm Thâm nhìn về phía Vương Hi:"Mày không phải lần đầu tiên xuất hiện trên núi, vụ Tiểu Hàm lúc trước, mày đã đến đây một hai lần rồi phải không?"
Vương Hi ngậm miệng không nói. Cho dù gã không nói trong lòng Lâm Thâm cũng đã biết.
"Núi này từ cành cây cọng cỏ không có người nào so với tôi biết rõ hơn, có người xâm nhập vào, cho dù đã dọn dẹp sạch sẽ cũng sẽ lưu lại dấu vết." Lâm Thâm nói:"Mấy tháng trước, tôi đã phát hiện có người thường lui đến cánh rừng phụ cận, lén lút không biết làm cái gì. Bọn họ tự cho là mình đã phủi sạch dấu vết không biết rằng mỗi lần đều bị tôi phát hiện."
"Mà Vương bá cùng tôi giống nhau đều đối với ngọn núi này quen thuộc, ông không có khả năng không phát hiện ra điều gì khác thường. Sau khi nghe cậu nói tôi đặt bẫy rập, ông đã đoán được tôi muốn làm gì. Cho nên ông ấy muốn cảnh báo cho ai, chậm một bước liền không kịp."
"A, thì ra là vậy." Hách Phúng như con gà mổ thóc gật đầu:"Không đúng! Ra tay, không kịp có ý gì? Lâm Thâm anh đến tột cùng muốn làm cái gì a?"
Lâm Thâm làm bộ như không nghe thấy cậu hỏi.
"Nè nè, không được làm lơ tôi, anh là công dân lương thiện chấp hành pháp luận đúng không? Không cần nói cho tôi biết thật ra anh là phần tử khủng bố, anh rốt cục ở trên núi làm cái gì? Ra tay cái gì a! Nè! Lâm Thâm!"
Làm một người có tố chất tâm lý ưu tú, Lâm Thâm trực tiếp bỏ qua Hách Phúng đang ồn ào, nghiêm túc tiếp tục cùng Vương Hi nói chuyện.
"Ông ấy biết rõ nguy hiểm nhưng chính mình lên núi tra xét, mày cho là vì ai?"
Ánh mắt Vương Hi có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Lâm Thâm.
Lâm Thâm tức giận, một tay nắm cổ áo gã nhấc lên. (〣( ºΔº)〣)
"Mày không biết! Hay là không dám nghĩ, căn bản là không suy nghĩ đến!"
"Từ từ, Bĩnh tĩnh, bình tĩnh!" Hách Phúng thấy sắc mặt anh không tốt, vội vàng ngăn cản:"Lâm Thâm anh không nên kích động, không đi xem Vương bá sao, ông ấy vẫn còn nằm ở kia không có chuyện gì chứ?"
"Tôi đã gọi điện." Lâm Thâm không quay đầu lại, nói:"Một hồi sẽ có bác sĩ và nhân viên y tế lên đây đem Vương bá đi trị liệu."
Quá nhanh! Trong lúc mắng người đánh người còn bị người khác chém Lâm Thâm lấy đâu ra thời gian bấm một cuộc điện thoại cầu cứu? Hách Phúng đã muốn mặc kệ vấn đề này, cậu bây giờ chỉ muốn làm rõ một việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!