Chương 28: Người vô ảnh – tứ

Hình ảnh mang tính chất minh họa

Hách Phúng từ bên trong cái hố cạn do dấu chân tạo ra bắt ra một con giun, nhìn nó trong tay mình vặn vẹo giãy dụa.

Lâm Thâm từ sau lưng cậu đi qua, đạp cái tên ác thú (kiểu thú vui ác liệt) này một cước.

"Có rảnh ở chỗ này ngẩn người, còn không mau lại đây làm việc?"

Hách Phúng bỏ lại con giun kia, nhìn nó thong thả vặn vẹo thân mình đi xa, cảm thán:"Tôi chỉ là đang nghĩ, chẳng qua là một hồi mưa to, mấy con vật toàn ở bên trong bùn đất đều rục rịch đi ra?"

Lâm Thâm đem một vòng dây thừng quấn bên người, nói:"Đó là vì bọn nó biết thời tiết thay đổi. Yêu ma quỷ quái sống lâu bên dưới cũng cần không khí mới mẻ."

Nói xong, lại đạp Hách Phúng một cước.

"Lại đây làm việc."

Hách Phúng bất đắc dĩ mà đứng dậy:"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Đây là tôi tìm vài món mới thấy bộ này, lại bị anh làm dơ."

Cậu từ bên ngoài mua quần áo về rất là mất thời gian, có hư hại, Hách Phúng đang rầu rĩ một chút nữa nên mặc cái gì, có nên mua một vài bộ quần áo mới. Lâm Thâm đối với hành vi này của cậu có chút kinh thường.

"Quần áo hư thì có thể may lại, cậu so với nữ nhân còn để ý hơn."

Hách Phúng giận dữ phản bác:"Cái này không phải gọi là để ý, đây là một loại lễ nghi quan trọng! Ăn mặc lịch sự là đối với mình tân trang, cũng là đối với người khác tôn trọng."

"Vậy sao? Tôi cảm thấy chỉ cần không lột trần, thì cũng rất lịch sự."

Hách Phúng lười không muốn tiếp tục so đo với cái người không có quan niệm thẩm mỹ này, ngược lại khi nhìn rõ động tác của Lâm Thâm, đối với chuyện anh đang làm nổi lên sự tò mò.

"Anh mang một đống đồ vật đó định làm gì?"

Lâm Thâm một mặt đang gọt nhọn một đoạn cây, nghe thấy câu hỏi của Hách Phúng, anh đem đoạn cây này đưa qua.

"Thử xem."

"Thử…Cái gì?"

Lâm Thâm không cùng cậu nói lời vô nghĩa, tự mình một bên lấy ra một tấm khăn lau trông rất dày, dùng đoạn cây đi phía trước đâm một cái. Xoẹt một tiếng, khăn lau dễ dàng bị đâm thủng thành một lỗ. Hách Phúng trợn mắt há hốc.

Chỉ thấy Lâm Thâm thật nhanh mà gọt thêm mấy đoạn cây bén nhọn, xấp xỉ cánh tay lớn nhỏ, đem chúng nó cắm trên mặt đất thành một hàng chỉnh tề, sau đó dùng một sợi dây thừng đem mấy đoạn cây đều buộc qua đỉnh cây trúc nhỏ bên cạnh. Kế tiếp anh dùng lực đem cây trúc nhỏ ép xuống thật thấp, đem đỉnh của nó cột vào một bên rể cây thành một khối.

Liên tiếp nối nhau, còn thắt một rút thắt mà Hách Phúng nhìn mãi cũng không hiểu.

Sau khi bố trí xong, Lâm Thâm lấy ra một móc câu, thật cẩn thận đem nó chôn vào bụi cây gần đó, kéo căng, cuối cùng đem đỉnh cây trúc nhỏ cột vào.

Làm xong tất cả, anh đem dấu vết quét sạch, cây trúc nhỏ bị cây cối cùng cây trúc khác che lại, nếu không nhìn kĩ căn bản không phát giác có gì khác thường.

Từ đầu đến cuối, nhìn một loạt hành động của Lâm Thâm, miệng Hách Phúng càng mở càng lớn.

Lâm Thâm cầm lấy công cụ khác trên mặt đất, chuẩn bị đi nơi khác làm việc.

"Về sau lúc ra cửa nhớ cẩn thận, không nên đụng đến chỗ giấu móc câu." Anh nhắc nhở Hách Phúng.

Hách Phúng lúc này mới kịp phản ứng.

"Anh, anh, anh, đang làm cái gì?"

Lâm Thâm biết rõ còn cố ý nhìn cậu:"Bẫy rập, xem không hiểu?"

"Không phải không hiểu! Mấu chốt là đối với mức độ của loại bẫy rập này sẽ chết người a!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!