Chương 22: Thập niên đẳng trường sinh – lục

Ở trước cửa nhà Mẫn Mẫn đi một vòng, Hách Phúng cùng Lâm Thâm tạm thời không có việc gì để làm.

Ban đầu Hách Phúng định đến mỏ than đá ngoài trấn trực tiếp tìm Mẫn Mẫn nhưng lại bị Lâm Thâm kéo lại.

"Chuyện này cậu còn muốn bao nhiêu người biết?" Lâm Thâm liếc mắt nhìn cậu:"Càng ít người biết, cuộc sống của nàng mới không bị nhiễu loạn."

"Xin lỗi, là tôi quá nóng vội." Hách Phúng bước đi dừng lại một chút, trên mặt lộ ra một tia hoang mang:"Như vậy bây giờ nên làm gì?"

"Trở về trên núi, thời điểm buổi chiều mỏ than thay ca hãy đến tìm nàng."

"Cũng được, a, không đúng." Hách Phúng lại đổi chủ đề nói:"Gia vị trong nhà bếp đã muốn hết rồi, hôm nay đi mua một ít đi"

"Anh đi đi."

"Còn có gạo cũng không đủ, cũng phải mua thêm mấy túi nữa."

"…"

"Rau dưa ngược lại vẫn còn, nhưng thiếu vị thịt a, khó có khi được xuống núi, đi mua chút thịt về ăn chung với cơm thế nào?"

"…"

"Tôi ngày hôm qua mới học hồng tam băm cùng thịt viên đầu sư tử, không muốn thử một chút sao?"

Lâm Thâm rốt cục dừng bước, xoay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Hách Phúng.

"Đi đâu mua?"

Cuối cùng lôi thêm được một người phụ việc, Hách Phúng vui vẻ nói:"Đầu tiên đi đến cửa hàng gần đây, sau đó đi dạo một vòng quanh chợ, thuận tiện mua một chút phân bón đem về, nhóm rau củ trên núi …" Nói đến một nửa, Hách Phúng đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, hơi nghiêng người nhìn lại.

Quả nhiên, Hàn Chí vẫn còn đứng tại chỗ, bộ dáng ngốc ngốc mở to hai mắt nhìn cậu và Lâm Thâm

"Nhóc sao không chạy đi tìm Tiểu Mẫn Mẫn? Một mình cô bé chạy ra ngoài làm sao yên tâm được?" Hách Phúng nhíu mày hỏi.

"Vì sao không yên tâm?" Hàn Chí không hiểu hỏi lại:"Nàng biết đường đến trường a."

"Không phải lo lắng sẽ có người xấu lừa gạt…" Hách Phúng nói đến một nửa thì ngừng lại, nhớ tới vừa rồi Tiểu Mẫn Mẫn luôn miệng nói bọn họ là người xấu, không khỏi cười khổ. Suy nghĩ lại một chút cái trấn nhỏ này cũng hơn trăm hộ gia đình đều quen biết lẫn nhau, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nghĩ tới đó cậu liền không lo lắng nữa.

"Vậy nhóc còn ở đây làm gì, sao không lên lớp?"

Hàn Chí há miệng kinh ngạc, cổ quái nhìn Hách Phúng và Lâm Thâm, hình như còn muốn nói gì đó, lại không biết như thế nào mở lời.

"Lâm ca, anh … Còn muốn chờ ở lại chân núi sao?"

"Ừ."

Thấy Lâm Thâm mặt không đổi sắc mà trả lời, bộ dáng giống như không có việc gì, Hàn Chí bỏ qua tia do dự cuối cùng.

"Được rồi, tôi đến trường đây, Lâm ca ca hẹn gặp lại."

Hách Phúng phất tay:"Đi nhanh, đi nhanh, coi chừng tới trễ đó." Nói xong, cậu kéo Lâm Thâm đi tiếp, miệng nói không ngừng:"Hàn Chí tiểu tử này, thần kinh có vấn đề không?"

Hách Phúng không biết rằng Hàn Chí đi thật cẩn thận phía sau cậu, nhìn thấy cảnh Lâm Thâm ngoan ngoãn đi sau Hách Phúng, bất khả tư nghị (không thể tin được) liên tục cảm thán:

"Lâm ca ca như thế nào nguyện ý ở lại chân núi lâu như vậy? Mình không phải là đang nằm mơ đi?"

Hách Phúng không biết rằng Lâm Thâm mỗi lần xuống núi chưa bao giờ vượt quá nửa tiếng. Mà lần này đặc biệt ngoại lệ.

Hai người đi không bao xa liền tới cửa hàng nhỏ lúc trước Hách Phúng mua đồ, chủ tiệm ở đây còn thiếu Hách Phúng mấy chục đồng. Rõ ràng bà chủ vẫn còn nhớ Hách Phúng, cậu vừa bước vào liền nhiệt tình tiếp đón.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!