Du Gia, Du Gia …, giới tính nam, trẻ tuổi, mất tích từ hơn mười năm trước.
Trước bàn làm việc, tiểu cảnh sát mặc cảnh phục vừa lẩm bầm vừa tìm kiếm.
"Họ này rất hiếm gặp, loại đi các điều kiện không phù hợp … A! Tìm được rồi. Chính là cái này, Du Gia, nam, sinh năm 1979, mất tích năm 2002, đến nay đã mười một năm." Tiểu cảnh sát ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm nói:"Rất có thể là người này, các anh trên núi phát hiện ra bộ xương chính là Du Gia."
Lâm Thâm nhíu mày:"Mất tích mười một năm, không có tuyên cáo tử vong?"
"Phải có thân nhân hoặc cảnh sát trưởng yêu cầu mới được tuyên cáo người mất tích đã tử vong, hơn hết thân nhân của hắn đã mất, cũng không ai đến làm việc đó cho hắn nữa. Khoan, từ từ, vào năm 2009 – khi hắn mất tích tròn bảy năm, cảnh sát trưởng cũng đã định tuyên bố tử vong đối với người này, nhưng sau đó hình như không giải quyết được, không biết là vì cái gì."
"Có người cản trở?" Lâm Thâm hỏi.
"Có lẽ vậy, bất quá hắn cũng không có thân nhân, ai lại phải làm như vậy?"
"Tra một chút xem Du Gia có vợ hoặc là bạn gái hay không, thường đi với một người tên Mẫn Mẫn."
Tiểu cảnh sát cười khổ:"Làm ơn, chúng tôi cũng không phải là văn phòng thám tử, việc này làm sao có thể viết trong hồ sơ dân sự được."
Manh mối đến đây liền bị chặt đứt, Lâm Thâm nhìn sắc trời, không còn cách nào khác chỉ đành trở về trên núi.
"Đúng rồi! Chờ xác nhận bộ xương kia chính là Du Gia, liền có thể gạch tên khỏi hộ khẩu, kí vào giấy chứng tử." Cảnh viên ở phía sau Lâm Thâm đối với anh hô lớn:"Sau khi có tin tức cụ thể, tôi sẽ báo cho anh!"
Lâm Thâm phất tay, đi xa.
"Ai, thật là khó gần mà, quả là một quái nhân." Tiểu cảnh sát trở về trên ghế, cúi đầu oán giận một tiếng.
"Cậu nói ai, Lâm Thâm à?" Đồng nghiệp của cậu mang trà chiều lên, cười hỏi.
"Đúng vậy, không phải mỗi khi bọn họ trên núi phát hiện ra thi thể, đều sẽ đến trình báo cho chúng ta sao? Tới đây nhiều lần như vậy cũng không thấy anh ta nhiệt tình, vẫn luôn là một bộ dáng lãnh đạm."
"Lâm Thâm a, tôi khuyên cậu không nên cùng người này dây dưa."
"Vì sao?"
"Cậu không phải người địa phương nên không biết. Bọn họ làm cái loại công việc này vốn xui xẻo đầy mình, hơn nữa năm đó Lâm Thâm từ trong rừng nhặt trở về chỉ còn nửa cái mạng." Vị đồng nghiệp này trừng mắt nhìn, nói nhỏ:"Người trên trấn đều nói hắn một thân bất tử, hoặc là do yêu quái trên núi biến thành, không ai nguyện ý thân cận hắn, nhưng cũng không muốn đắc tội hắn."
"Nói cái gì đó, không nên mê tín a."
"Đây chính là sự thật! Cậu không biết đó thôi, Lâm Thâm trước đây đã chết qua một lần, nhưng sau đó lại mạc danh kì diệu mà sống lại, cho nên chúng tôi mới nói hắn là…"
Đang lúc hai người nhỏ giọng bàn tán, cửa bị gõ hai cái, vừa ngẩng đầu lên, liền kinh ngạc thấy Lâm Thâm đang đứng ở cửa.
"Tôi để quên đồ."
Lâm Thâm đi đến trước bàn, cầm lại quyển bút kí, sau đó như không có việc gì xoay người ra ngoài.
Thấy anh đột nhiên quay lại, hai vị cảnh sát căng cứng nửa ngày, một lúc lâu đợi anh hoàn toàn rời khỏi mới hồi thần.
"Anh ta vừa rồi sẽ không phải là nghe thấy hết đi."
"Hẳn là…"
"Ai! Không xong! Nhưng mà Lâm Thâm như thế nào một chút phản ứng đều không có?"
"Loại quái nhân này ai biết trong đầu hắn nghĩ cái gì?"
Lâm Thâm mặt không đổi sắc ra khỏi cảnh cục. Quyển bút kí của Du Gia được anh gắt gao nhét vào túi áo trong, trên đường, đối với cư dân trên trấn khách khí chào hỏi, anh cũng không trả lời, không thèm nhìn đến biểu tình khác thường của người xung quanh, tiếp tục hướng trên núi đi.
Chập tối, sơn gian đã có chút lạnh, cho dù đã sắp vào đầu hạ nhưng gió lạnh giống như có thể xuyên qua lớp quần áo, đâm thẳng vào trong ngực. Lâm Thâm chà sát cánh tay, bước đi nhanh hơn. Rét lạnh dường như làm đông cứng khuôn mặt anh, toàn bộ khuôn mặt như là khối băng cứng ngắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!