Chương 13: Ảnh ngược trong nước (tứ)

Bắt cả nữa ngày, ai ngờ cuối cùng tóm được dĩ nhiên là một cô gái, điều này làm cho Hách Phúng có chút kinh ngạc, lại nhìn thấy Lâm Thâm bộ dáng như đã sớm đoán trước được, cậu càng thêm không thể tiếp thu nổi.

"Anh đã sớm đoán trước được có người phá rồi?"

"Anh như thế nào biết cơm cải củ lúc trưa là do cô ta ăn vụng?"

"Anh cố ý đem cửa sổ phòng bếp mở ra, buổi tối lại dụ cô ta đến?"

"Anh xác định cô ta buổi tối nhất định sẽ tới, làm sao biết cô ta đến vào lúc nào?"

Đối với Hách Phúng một câu tiếp một câu, Lâm Thâm chỉ thản nhiên đáp hai chữ:

"Chỉ số thông minh."

Lần này, Hách Phúng ngoan ngoãn ngậm miệng, nếu tiếp tục dây dưa thì không phải chứng minh chỉ số thông minh của cậu không bằng người ta sao? Hơn nữa, cậu đại khái đã rõ ràng, chỉ là một chút chi tiết hơi tò mò mà thôi.

Đem lực chú ý dời lại trên người cô gái trẻ, Hách Phúng thấy cô còn ngồi xổm dưới đất, không khỏi cảm thấy đáng thương, đi lên một bước đưa tay:

"Trước tiên đứng lên đi "

Cô gái yếu đuối ngẩng đầu, nhìn thấy Hách Phùng muốn kéo mình đứng lên, đầu tiên là cảm động, sau đó ánh mắt chợt ngẩn ra, trên gương mặt còn có vết ửng đỏ khả nghi.

Hách Phùng thiếu chút nữa cười ra tiếng, tuy rằng bình thường nữ sinh mê trai cậu gặp qua không ít, nhưng trắng trợn giống như vậy lại lần đầu nhìn thấy. Thấy cô gái trẻ cẩn thận như vậy, cậu liền đối với cô có vài phần hảo cảm.

"Đến phòng khách"

Lâm Thâm rốt cục lên tiếng, cắt đứt hai người "liếc mắt đưa tình", trước đem Hách Phúng kéo ra ngoài quả nhiên cô gái liền ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Ai dè đến phòng khách, Hách Phùng cùng Lâm Thâm chưa kịp nói chuyện thì cô đã mở miệng giành trước:

"Cảm ơn hai anh về bữa cơm, nếu không đêm nay tôi thật không biết phải làm sao. Bên ngoài thật nhiều âm thanh quái dị, còn có đôi mắt xanh từ trong rừng nhìn tôi chằm chằm." Cô gái quay sang hai người cúi đầu nói:"May mắn có hai vị ân nhân cứu giúp, tiểu nữ ngày khác nhất định hậu tạ".

"…."

Không khí nhất thời an tĩnh, cô cảm thấy có gì không đúng liền ngẩng đầu lên xem.

"Ơ, người đâu rồi?"

Trong phòng khách từ lâu đã không có một bóng người, Lâm Thâm cùng Hách Phúng không biết đã đi đâu, chỉ để lại một mình cô ngơ ngác đứng.

"Phốc, anh đừng kéo tôi a! Chờ tôi cười xong đã, khụ khụ khụ!" Vừa nói chuyện vừa cười, vị này rốt cục bị sặc.

Bên trong gian phòng, Hách Phúng ôm bụng bị Lâm Thâm kéo vào nhà, trên mặt biểu tình cực kì vặn vẹo, muốn cười mà cực lực nhịn.

"Tiểu nữ…Phốc."

"Ân nhân…. Phốc"

"Đa tạ hai vị đại hiệp cứu giúp, tiểu nữ ngày khác nhất định hậu tạ." Hách Phúng giả bộ khuôn mặt nghiêm trang nói, một lúc sau chính cậu nhịn không được mà đập tường cười ha hả.

Lâm Thâm từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, điệu bộ bí hiểm nhìn cậu phát khùng.

"Tôi, tôi nói cô gái này có phải hay không đầu óc có vấn đề, rõ ràng ăn trôm bị chúng ta bắt được, lại còn cảm động đến rơi nước mắt, chủ yếu là giọng điệu cô nhóc nói chuyện. Ai u, cái bụng của tôi."

"Tôi không quan tâm cô ta đầu óc có vấn đề hay không "

Lâm Thâm nhìn cậu cười đến mặt mũi tèm lem, thản nhiên nói: "Bất quá nếu để cô nàng thấy được bộ dáng cậu bây giờ, cậu nói xem người ta có hay không hối hận đã không tìm hiểu kĩ?"

"Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!