Chương 10: Ảnh ngược trong nước (phần 1)

[ Gần đây sao rồi? ]

[Mày còn sống không đó?]

[ Nói đi, đã lâu không thấy mày online, rốt cuộc mày đã chạy đi đâu? ]

[ Thấy tin nhắn nhớ trả lời tao. ]

[ Có đang online không đó? ]

[ Ê, đừng nói mày đi tới mấy cái chỗ hoang vu, chim không thèm ấy ấy sống nha? ]

[ Chẳng lẽ mày bị người ngoài ngoài hành tinh bắt đi, thật đáng thương. ]

Tin nhắn cuối cùng, khẩu khí rõ ràng là trêu chọc còn có một chút bất đắc dĩ.

[ Thằng em, khi nào người ngoài hành tinh trả mày về, nhớ mang đặc sản của tụi nó cho tao nha. ]

Hách Phúng chỉ lấy điện thoại đăng nhập QQ, vừa vào đã bị khủng bố tin nhắn, làm cậu không kịp phản ứng, mà đa số tin nhắn đó đều đến từ một người. Lướt xem qua, cậu cũng không tính trả lời bọn họ, lại thoát ra.

Sau đó, bắt đầu đeo tạp dề chuẩn bị buổi sáng.

Nói thêm, cái tạp dề khỉ gió này cũng không phải Hách Phúng muốn mặc. Một ngày đẹp trời, sau khi Lâm Thâm xuống núi, lúc về đem nó theo, nói cái gì mà người phụ trách nấu cơm phải mang tạp đề mới đúng chuẩn, không biết anh ta nghe mấy cái thứ tào lao này ở đâu.

Hách Phúng không phải chưa từng đứng lên đấu tranh, nhưng Lâm Thâm nói mỗi tháng sẽ thưởng cho cậu một trăm đồng nếu chịu mang tạp dề, cậu cũng chỉ có thể bán rẻ lương tâm mà đồng ý.

Thật là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Khi Hách Phúng bưng bữa sáng lên, Lâm Thâm cũng mặc áo mưa từ bên ngoài trở về, cả người ướt sũng.

Sáng hôm nay mưa cũng không nhỏ, sáng sớm Lâm Thâm đã ra khỏi nhà đi kiểm tra đoạn sông bị chặn hôm trước. Nhìn Lâm Thâm đang đưa lưng về phía cậu cởi áo mưa, Hách Phúng thầm nghĩ: Người này tuy ngoài mặt có vẻ bất cần, không nói lý lẽ, nhưng có lẽ bên trong là một người cực kỳ nghiêm túc, rất có trách nhiệm.

"Sữa còn nóng, mau uống đi."

Một ly sữa lớn đưa đến trước mặt Lâm Thâm, anh nhìn chằm chằm nó nhìn một hồi, hỏi: "Là ảo giác của tôi hay sao, hình như gần đây sáng nào cũng uống sữa thì phải?"

Hách Phúng cười meo meo: "Bởi vì anh cần uống mà."

Cậu kéo ghế ra, ngồi đối diện Lâm Thâm.

"Chỉ có mấy đứa nhỏ đang lớn mới cần uống nhiều sữa." Lâm Thâm đưa mắt chuyển từ ly sữa qua người Hách Phúng.

"Chính xác. Cho nên tôi mới nói, anh cần phải uống sữa nhiều, không phải sao?" Nói xong, còn nở một nụ cười ôn hòa, chân thành với người đối diện.

Nhưng Lâm Thâm thừa biết đằng sau nụ cười này, chính là một tên lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Hách Phúng vẫn còn ghi thù vụ lần trước Lâm Thâm châm ám chỉ cậu là con nít. Chỉ cần rảnh rỗi một chút, cậu sẽ dùng đủ loại phương pháp từ công khai đến lén lút để "trả thù rửa hận".

Lâm Thâm dĩ nhiên hiểu rõ, bưng ly sữa lên uống một hơi, cuối cùng còn mỉm cười nhìn Hách Phúng.

"Tôi rất thích, cám ơn."

"…"

Cái loại cảm giác một quyền đấm vào bông này là cái gì chứ? Chả có khoái cảm trả thù tí nào cả, Hách Phúng ỉu xìu, hình như cậu không thể nào trả thù được Lâm Thâm.

"Đúng rồi, hôm nay ở trong rừng có phát hiện gì không?"

Vì để dời đi lực chú ý của mình, Hách Phúng lại bắt đầu nói vào chuyện chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!