Chương 12: (Vô Đề)

221.

Thứ 7, trước khi ra khỏi nhà, tôi đeo ba

-lô, đứng trước gương, đeo kính râm lên rồi lại tháo xuống.

Rồi lại tháo xuống, rồi lại đeo lên.

Giữa mùa đông đeo kính râm ra ngoài có phải là có bệnh không?

Nhưng không đeo kính tôi sợ mắt mình sẽ mù mất, phải làm sao đây?

222.

Cuối cùng tôi tháo kính xuống cất vào cặp, dù sao cũng chỉ là đến nhà cô Hoàng ôn bài thôi mà, cũng không gặp cô Lý.

Tôi thầm thở phào một hơi, đi theo địa chỉ mà cô Hoàng đưa cho tôi, vừa ấn chuông vừa trộm nhìn hóa đơn điện nước dán ngoài cửa nhà kế bên có phải tên của cô Lý hay không.

Kết quả không phải, lúc ấy tôi mới triệt để thở phào một hơi.

Rõ ràng từ đầu tới cuối chỉ là do tôi nghĩ nhiều mà thôi.

223.

Cô Hoàng nhanh chóng ra mở cửa cho tôi, cô ấy đi dép lê, cô ấy cũng đã làm sẵn bữa sáng cho tôi rồi.

Tôi cởi giày, phủi phủi quần áo rồi đi vào nhà.

"Cô Hoàng, cô không ở cùng người thân ạ?"

"Ừ, đi làm rồi tự mua nhà riêng."

Cô Hoàng rót cho tôi cốc sữa.

Hôm nay cô Hoàng không mặc nghiêm túc như khi đi dạy, cũng không đeo kính.

Cô mặc một chiếc áo khoác rộng, thậm chí còn không đóng cúc cổ áo.

Tôi thoáng đỏ mặt, cúi đầu nhìn cốc sữa để chuyển dịch sự chú ý.

224.

Hả?

Tại sao chiếc cốc đen này lại quen đến thế?

Có phải tôi đã thấy nó ở đâu rồi không?

225.

Tôi còn chưa nghĩ ra thì cô Hoàng đã gọi tôi tới bàn học.

Tôi ngoan ngoãn ôm cốc sữa và cặp sách đi đến.

"Làm xong bài tập chưa?"

Tôi lắc đầu, cô Hoàng xua tay,

"Đưa vở bài tập của em cho cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!