Chương 49: (Vô Đề)

#49

Một tuần sau.

Vết thương của Lâm Cảnh cũng khá ổn, không còn như trước nữa. Đang dần lành lạnh lại.

Ngày nào anh cũng chăm sóc cô kĩ càng, luôn bên cạnh cô mỗi khi đi làm về và luôn quan tâm hỏi hang cô đủ điều.

Chỉ mong cô có thể nói bí mật của mình để anh có thể giải quyết sớm.

Cung Nghiêu Phong cũng không thấy bóng dáng đâu, hắn không đến thăm cô, hai ngày trước chỉ gọi điện thoại đến Bắc gia hỏi vài câu rồi lại thôi.

Có lẽ đang chăm sóc cho Sơ Sơ Hạ sao?

Bắc Đường Tùy im lặng nhìn Lâm Cảnh ở sofa, cô dựa đầu vào ghế, chân để lên và duỗi thẳng ra và yên lặng nghe nhạc.

Anh để ý cô luôn nghe những bản nhạc không lời. Khi nghe thấy cô rất bình yên đến lạ thường. Cứ như lạc vào thế với khác vậy.

" Ông chủ, có người gửi đến cho ông cái này " Giúp việc của anh đi vào, trên tay cầm một tệp hồ sơ.

" Của ai vậy? " Bắc Đường Tùy nhận lấy, đưa mắt hỏi.

" Nghe bảo là từ Giang gia, Giang Dụ Ngôn ạ " Giúp việc cúi đầu nói.

" Được rồi, làm việc đi " Anh cầm tài liệu đó lên xem. Giang Dụ Ngôn? Giang gia?

Anh trước giờ chưa hợp tác với bên đó, hôm nay lại gửi gì đến cho anh chứ?

Bắc Đường Tùy nhìn cô một chút rồi quay lưng về phòng, đặt tài liệu trên bàn rồi suy nghĩ. Giang gia đang định làm gì sao?

Ở dưới, Lâm Cảnh khá bất ngờ khi nghe thấy tên Giang Dụ Ngôn. Hình như... là cái tên của cậu bé Dụ Ngôn ở cô nhi viện trước kia.

Sau khi nhận nuôi rồi cô và cậu bé đó không gặp nhau nữa, còn là người của Giang gia. À mà... anh ta gửi gì đến cho Bắc Đường Tùy chứ?

Cô cảm thấy có gì đó không tốt lành mấy.

Bắc Đường Tùy trên phòng định mở ra xem nhưng rồi dừng tay, máy tính bỗng dưng có thông báo reng lên.

Anh dừng lại rồi đi đến máy tính, ngồi xuống và xem là cái gì.

Thì ra là ai đó gửi mail cho anh...

Mở ra, bên trong chính là một thư mời đến dự tiệc của Giang gia vào ngày mai.

Bên dưới còn ghi... hãy dẫn theo Huyên Lâm Cảnh?

" Cái khỉ gì vậy? " Bắc Đường Tùy thốt lên. Dẫn theo Lâm Cảnh?

Anh ta có ý đồ gì với cô sao?

Bắc Đường Tùy ngồi đó trầm ngâm. Suy nghĩ đến đầu óc muốn vặn vẹo, quên cả việc xem tài liệu được đem đến.

" Được, mình đi vậy "

Phải đi mới biết được mục đích của Giang Dụ Ngôn chứ!

...

Ngày hôm sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!