Chương 43: (Vô Đề)

#43

Bắc Đường Tùy ngồi trước giường bệnh của cô mà gục xuống, thư kí chỉ bất lực đứng bên cạnh.

Cung Nghiêu Phong từ đầu im lặng theo sau, hắn cũng đã nghe hết những gì bác sĩ nói, đưa mắt nhìn Lâm Cảnh đầy đau lòng.

Đứng một lúc lâu thì hắn cũng rời đi, hắn sợ mình không kìm được mà chạy vào trong, sợ mình đau lòng không thể nhìn cô mãi được nữa.

Bắc Đường Tùy vẫn gục xuống vậy, cậu thư kí cũng không biết làm gì thêm.

Kỷ Hàm Hàm cũng đứng bên ngoài, đầy đau lòng không nói nên lời. Cô cũng không biết cái quái gì đang xảy ra, ngày càng rối như tơ vò.

Không hiểu mục đích của kẻ đứng sau chuyện này muốn gì từ Lâm Cảnh nữa...

Đứa nhỏ này chỉ là người bình thường, đâu gây thù chuốc oán đâu mà tàn nhẫn đến vậy. Nếu nhắm vào Bắc Đường Tùy tại sao lại tốn thời gian vào Lâm Cảnh làm gì chứ? Vừa tổ phí thời gian, còn có thể làm Bắc Đường Tùy truy ra... nếu thằng nhóc này mà tìm ra, kẻ đó có lẽ sẽ chết rất thảm. Bắc Đường Tùy mà máu lạnh, có mẹ cũng không thể cản nỗi.

Trước mắt bây giờ nên cẩn trọng mọi thứ, bảo vệ an toàn đứa em dâu này, nếu còn bị hại nữa... cô e mình sẽ mất Lâm Cảnh thật sự.......

Hai ngày sau.

Lâm Cảnh đã hai ngày rồi chưa tỉnh dậy. Bác sĩ bảo tình trạng của cô không khả quan, chưa thể đoán được tỉnh dậy sớm hay muộn.

Bắc Đường Tùy luôn thức trực bên giường bệnh, nếu rời đi sẽ để thư kí chăm sóc hoặc Kỷ Hàm Hàm, không sẽ là Cung Nghiêu Phong.

Vì Sơ Sơ Hạ đang mang thai nên hắn không dám báo cho Sơ Hạ biết. Hai ngày nay hắn cũng quên mất Sơ Hạ, luôn chạy đến bệnh viện bảo vệ Lâm Cảnh.

Bắc Đường Tùy, Cung Nghiêu Phong, Kỷ Hàm Hàm, người của Bắc gia và thế lực đằng sau Giang Dụ Ngôn hết sức bảo vệ Huyên Lâm Cảnh. Lần này khó ai mà động thủ được vào cô.

Ngồi bên giường bệnh của cô nửa ngày trời, Bắc Đường Tùy định đứng dậy rời đi mua hoa cho cô thì...

Tay của Lâm Cảnh từ từ động đậy, môi cô cũng mấp mấy điều gì đó.

" Cảnh..." Biểu hiện của cô làm anh vui mừng muốn nhảy dựng lên, liền nắm lấy tay cô gọi tên thật lớn.

Vì bị anh gọi nên cô như đứa trẻ bị đánh thức, cô... chưa chết sao?

" T.. ùy.." Huyên Lâm Cảnh gọi tên anh, cô đã vượt từ cõi chết về đây à?

Bắc Đường Tùy nghe thấy cô gọi mình, liền đưa tay bấm nút đầu giường gọi bác sĩ đến, bản thân nắm chặt tay cô luôn miệng nói:" Anh ở đây, Đường Tùy của em đây..."

" Em tỉnh lại rồi... em tỉnh lại rồi "

Lâm Cảnh nghe anh luôn gọi mình mà cảm thấy vui vui, miệng cố nở nụ cười. Người đàn ông này... cho dù cô sắp đến với tử thần cũng dùng toàn bộ sức lực đưa cô về trần gian mà.

Bắc Đường Tùy... người đàn ông này cô nên làm gì đây?

Bác sĩ nhận được thông báo liền chạy đến, mọi người cũng biết tin mà vui mừng.

Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ vỗ vai anh:" Tỉnh lại là tốt rồi, việc bây giờ là chăm sóc, bồi bổ và vận động lành mạnh "

" Cảm ơn bác sĩ " Thư kí liền đáp.

Bác sĩ rời đi, Bắc Đường Tùy vẫn chưa hết vui mừng, cứ nắm lấy tay cô không buông.

Kỷ Hàm Hàm cảm thấy vui lây, thư kí cũng vậy.

Huyên Lâm Cảnh vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh táo mấy. Chỉ thấy mình mạng lớn thật, cứ tưởng bản thân sẽ mất máu đến chết rồi chứ...

Đúng là cái gan lớn mạng cũng không thể nhỏ mà.......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!