Chương 39: (Vô Đề)

#39

" Con thấy thế nào rồi "

Bắc phu nhân đi đến bên cạnh cô, để trái cây mình đem đến qua một bên, ngồi xuống nắm lấy tay cô hỏi.

" Con khỏe nhiều rồi ạ. Mẹ... mẹ về thôi nào vậy ạ " Lâm Cảnh không ngừng vui mừng hỏi. Lúc bà đi cô buồn lắm, cũng sợ anh sẽ ức hiếp mình.

Cô mất mẹ rồi. Nên khi có mẹ chồng là bà đây, cô cảm thấy ấm áp lắm.

" Mẹ về từ hôm qua. Vừa về đến đã nghe con có chuyện, làm mẹ lo chết đi được " Bắc phu nhân nhẹ nhàng nói, rồi đưa mắt nhìn anh.

" Con còn không mau gọt trái cây? " Bà nhìn anh.

Anh ngớ người ra rồi gật đầu. Vội vội vàng vàng kéo ghế khác ngồi xuống im lặng gọt trái cây.

Lần này... anh đâu làm gì đâu, sao bà nặng nhẹ với anh dữ vậy!

Lâm Cảnh biết rõ anh đang uất ức, định nói giúp nhưng biết tính bà ra sao. Cô chỉ lắc đầu rồi cười, Bắc phu nhân cũng im lặng, nắm tay cô, ngồi đợi anh gọt trái cây xong.

Gọt trái cây xong anh cũng xin phép ra ngoài, để lại không gian cho cả hai người.

Vừa bước ra đến cửa đã thấy Cung Nghiêu Phong đang đỡ Sơ Sơ Hạ đi đâu đó.

Anh nhớ ra mình còn nợ lời cảm cho Sơ Hạ, liền đi đến lên tiếng.

" Sơ Hạ..." Bắc Đường Tùy lên tiếng.

Sơ Sơ Hạ và Cung Nghiêu Phong quay lại.

" Sao vậy? Chị Cảnh có việc gì nữa sao?" Cô lo lắng nhìn anh hỏi.

Anh lắc đầu.

" Không, cô ấy không sao. Chỉ là tôi muốn cảm ơn cô Sơ Hạ, vì không có cô... có lẽ..." Bắc Đường Tùy nhẹ nhàng, ôn nhu nói lời cảm ơn.

Sơ Sơ Hạ lắc đầu:" Không có gì đâu, việc tôi nên làm mà "

Cung Nghiêu Phong im lặng nhìn cả hai đối thoại, tay hắn đang đặt trên bả vai Sơ Hạ, thấy cô không còn run hay sợ mình như lúc sáng nữa, hắn an tâm phần nào.

" Tôi đưa cô ấy đi trước " Nói rồi Cung Nghiêu Phong cúi xuống, bế cả Sơ Sơ Hạ lên rồi quay đi.

Bắc Đường Tùy đứng đó, nhìn hắn mà cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng tên này đang muốn cái quái gì?

" Mình nên về công ty chút "

...

Bắc Đường Tùy trở về công ty để giải quyết vài tài liệu, sau khi trở lại đã thấy cô ngủ say.

Bắc phu nhân vẫn ngồi đó canh chừng. Bà có nghe việc có kẻ đốt phòng bệnh của cô, thế nên không dám rời khỏi Lâm Cảnh một bước.

Thấy anh đã quay lại, bà đứng dậy, đắp mền ngay ngắn cho cô rồi đưa mắt nhìn anh, ý muốn bảo ra ngoài nói chuyện.

Bắc Đường Tùy cùng mẹ mình ra ngoài. Cả hai nhìn nhau..

" Con tìm ra chưa? " Bắc phu nhân lên tiếng. Bà thật sự muốn biết kẻ nào cả gan dám làm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!