#22
Những ngày sau đó anh và cô đều ở bệnh viện. Cô nhiều khi vô ý đưa tay chạm vào vết thương của anh, Bắc Đường Tùy luôn cam chịu cắn răng nhịn đau.
Anh không thể để cô đau lòng được...
Một tuần nhập viện, cuối cùng Bắc Đường Tùy chịu không nổi nữa, ở bệnh viện khó chịu chết đi được với anh.
Anh đành kêu Bắc phu nhân làm thủ tục xuất viện, bà cũng thấy anh và cô ổn hơn trước nên đồng ý.
" Ngày mai mình xuất viện nhé..." Đường Tùy nhẹ nhàng ôm lấy cô, bảo..
Cô khựng lại. Nhà sao?
Cô được về đó sao?
" Em... có thể về đó sao? " Cô lấp bấp.
" Sao lại không chứ " Anh cau mày, câu hỏi của cô có gì đó sai sai thì phải?
" Chúng ta... li hôn rồi mà " Huyên Lâm Cảnh nắm chặt áo mình, nhẹ nhàng bảo.
"..."
" Em đâu còn là... vợ anh..."
" Cũng đâu thuộc về... ngôi... nh..."
Chưa nói xong câu đó anh đã chiếm lấy môi cô, đưa tay giữ lấy gáy của cô, Bắc Đường Tùy dường như muốn nuốt chửng lấy cô.
" Ư..."
Hôn thật lâu anh mới bỏ cô anh, Bắc Đường Tùy nói:" Chúng ta kết hôn lần nữa đi "
Dù sao người kí vào tờ đơn đầy dứt khoát là anh...
Anh muốn làm lại từ đầu với cô.
Huyên Lâm Cảnh bị anh làm cho chóng mặt. Kết hôn lần nữa sao?
Cô... có nên không.
" Em..." Cô khó xử.
Anh nhìn cô, có chút gì đó đầy lưỡng lự... anh biết cô đang nhớ về những gì trước kia, im lặng, khẽ đưa tay xoa đầu cô bảo:" Không sao, anh không ép em..."
" Anh sẽ chăm sóc em..." Anh nói.
Và..
Cũng sẽ theo đuổi em lại từ đầu, bù đắp cho em Lâm Cảnh!
...
Bắc gia.
Bắc Đường Tùy đỡ Lâm Cảnh vào nhà, vừa bước vào cổng cô đã ngửi thấy mùi hương của loài hoa mà anh đã trồng và chăm sóc rất kĩ.
Cô... về nhà lần nữa rồi. Lần này... có anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!