Chương 39: Đón cô về nhà

"Thiếu gia..." Thím Lý khẽ thở dài: "Trong lòng ngài liền coi thiếu phu nhân là thành một người tội ác tày trời không thể dung thứ được như vậy hay sao? Nhưng mà ngài có biết thiếu phu nhân đã nói như thế nào không?"

"Cô ấy nói như thế nào?"

"Thiếu phu nhân nói, lão gia rất thương cô ấy, cô không muốn nhìn thấy lão gia lại bị đổ bệnh trở lại. Chỉ cần thiếu gia đồng ý cùng diễn trò, thiếu phu nhân liền phối hợp với ngài để diễn trò. Nếu như thiếu gia lựa chọn ngả bài, thiếu phu nhân liền tự mình đi nhận lỗi với lão gia."

"Cô thật sự đã nói như vậy sao?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng một hồi kích động! Ương Ương lại có thể nói ra những lời như thế thật sao? Chẳng biết tại sao trong lòng anh chợt xông lên một nỗi chua xót nhàn nhạt không nói ra thành lời. Trần Tấn Nhiên không khỏi liền khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới khoảng thời gian Y Lan không có ở đây.

Ngày đó, hai người bọn họ cả ngày cũng ở chung một chỗ, cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ cực kỳ đơn thuần...

Chẳng lẽ, dieendaanleequuydonn, chuyện xảy ra ngày đó còn có ẩn tình khác hay sao? Chẳng lẽ Y Lan đã lừa anh? Anh cảm thấy trong đầu có chút hỗn loạn. Từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng có chút hoài nghi đối với Y Lan! Nhưng mà bây giờ, lại thấy nổi lên một chút nghi ngờ.

Anh cũng không tận mắt nhìn thấy chân tướng câu chuyện xảy ra ngày đó. Tất cả mọi chuyện anh biết được đều có xuất xứ từ những lời khóc lóc kể lể của Y Lan. Nhưng mà anh nghĩ đến những lời nói kia của thím Lý thì...,,  Ương Ương đang mang thai đứa trẻ, cô không có lý do nào không để ý đến sự an nguy của mình mà lại đi làm chuyện tổn thương đến Y Lan. Huống chi, nếu như Ương Ương đẩy Y Lan xuống lầu, tại sao ngay cả cô cũng bị té xuống như vậy?

Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên giật mình một hồi. Anh cũng không phải là một kẻ ngu, những chuyện lục đục với nhau ở trên thương trường anh đã thấy quá nhiều rồi. Có thủ đoạn gì mà anh còn chưa từng trải qua, có trận chiến tràn đầy gió tanh mưa máu nào mà anh còn chưa từng trải qua chứ? Chuyện như vậy cũng không khó bị phơi bày ra.

Nhưng mà, tại sao Ương Ương lại không nói ra? Nếu như đây là lỗi của Y Lan, tại sao Ương Ương lại không nói cho anh biết chân tướng...

Nhưng mà, Ương Ương có nói với anh thì sao đây? Rất nhanh, Trần Tấn Nhiên đã có đáp án! Tại trái tim của anh đã lệch về trên người Y Lan, vừa vào cửa nhà, anh liền chắc chắc nhận định là chính Ương Ương đã ra tay độc ác với Y Lan… [email protected]*dyan(lee^qu. donnn),  Có lẽ, trong chuyện này do anh đã không phân tốt xấu, hung hăng vung ra một bạt tai, cho nên đã quét sạch đi tất cả sự chờ mong lẫn nỗi tủi thân tự đáy lòng của cô đi rồi.

Trần Tấn Nhiên cảm thấy tâm tư có chút chán nản. Lại nghĩ đến khi cô quyết tuyệt quẳng lại cho anh tờ thỏa thuận ly hôn, trái tim của anh liền co rút lại từng hồi, nếu quả thật chân tướng được rõ ràng...

Trần Tấn Nhiên chợt không dám nghĩ tiếp thêm nữa… Ương Ương cố chấp như vậy, quyết tuyệt như vậy,  liệu cô có thể lựa chọn tha thứ cho anh hay không.

"Thiếu gia, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Nếu như ngài không muốn để cho lão gia biết, thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời đến thiếu phu nhân. Hai ngày tới, trước hết cứ để cho cô rời khỏi nhà trọ trở về nhà đã, tránh cho cho lão gia sẽ nhìn thấy có chuyện gì đó không đúng, còn có..."

"Thiếu gia, nếu như ngài còn lo lắng cho trong lòng tiểu thư Y Lan không được thoải mái, trước hết ngài hãy đưa cô ấy đi ra ngoài mấy ngày, hoặc là đi ra ngoài nghỉ phép đi."

Trần Tấn Nhiên khẽ vuốt cằm: "Chuyện này tôi sẽ đích thân nói chuyện với Y Lan. Thím Lý, không bằng... trước hết thím cũng cứ giữ bí mật này đi, Y Lan hiện giờ thân thể vừa mới khỏe lại, tôi không muốn làm cho tâm tình của cô ấy lại trở nên không tốt."

Thím Lý thoáng ngạc nhiên: "Nhưng mà thiếu gia à, lần này có thể qua được cửa ải của lão gia, nhưng nếu như còn có những lần sau, rồi những lần tiếp theo nữa, sẽ phải làm sao bây giờ?"

"Đi một bước nhìn một bước đã! Tôi cũng không biết, rốt cuộc sẽ phải nói với ba ba như thế nào nữa đây..."

Trần Tấn Nhiên cũng có chút nhức đầu. Tình cảm giữa anh và cha mình vẫn rất tốt, chỉ là bởi vì anh muốn cưới Y Lan, mà cha anh lại coi trọng nhà họ Tống, buộc anh phải cưới Ương Ương, cho nên mới có thể làm phát sinh ra hiềm khích giữa hai cha con như vậy. Nhưng dù sao cũng là cha con ruột thịt, làm gì có cái chuyện thù hận qua đêm kia chứ? Lại nói, sức khỏe của cha anh lại không được tốt, anh làm con trai, đương nhiên trong lòng sẽ phải lo lắng, chỉ muốn để cho ông cụ được an tâm nghỉ ngơi, kéo dài tuổi thọ.

"Thiếu gia... Vốn là chuyện của vợ chồng người khác, tôi là người làm không nên chen miệng vào, chẳng qua là... Tôi thật sự là không bỏ được một người tốt như thiếu phu nhân. Ngày đó, khi nhìn thấy hai người ngày ngày ở cùng một chỗ, nhìn nhau như keo như sơn… nhưng không biết làm sao trở nên ầm ĩ thành mức độ như bây giờ chứ?"

Thím Lý lại nghĩ đến hai đứa trẻ vô tội kia, hốc mắt không khỏi  lại thấy cay cay. Nhưng thím lại sợ Trần Tấn Nhiên nghe thấy lại không nhịn được, cuống quít lắc đầu nguầy nguậy một cái, thật mạnh, cười nói: "Thôi quên chuyện này đi, dù sao, hai người bây giờ cưới cũng đã ly hôn rồi, tôi đừng nói nữa thì hơn..."

"Thím Lý." Trần Tấn Nhiên nghĩ đến sự chán ghét và quyết tuyệt của Ương Ương, chẳng biết tại sao đáy lòng anh lại có chút nhụt chí. Anh nặng nề thở dài, cúi đầu: "Tôi vẫn còn chưa ký tên vào bản thỏa thuận  cách cưới hiệp nghị thượng ký tên, chẳng qua là, Tống Ương Ương cô là quyết tâm muốn ly hôn."

Thím Lý vừa nghe lời này, lập tức kích động: "Tuyệt vời! Thiếu gia của tôi, xem như đây là sự sáng suốt đầu tiên của ngài đó! Theo tôi nghĩ, cậu có thể lợi dụng cơ hội tốt khi lão gia trở về lần này, thiếu gia hãy biểu hiện thật tốt, hãy van cầu thiếu phu nhân thật tốt. Thiếu phu nhân là một cô gái có lòng dạ mềm yếu, không chừng cũng sẽ không ly hôn nữa..."

"Nhưng còn Y Lan thì làm sao bây giờ? Cô ấy cũng vừa mới mất đi đứa trẻ của tôi..."

Thím Lý cũng ngơ ngẩn: "Thiếu gia, trong lòng ngài  vẫn còn nhớ kỹ thiếu phu nhân, nhưng lại không dứt bỏ được Y Lan. Cõi đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Người đẹp nữ hoàng chung một chồng còn không tránh khỏi tranh giành nhau nữa kia?"

"Tôi không có..." Trần Tấn Nhiên muốn cãi lại, nhưng vẫn cứ lắp bắp rồi dừng lại. Thật sự, có lúc anh cảm thấy thật sự rất nghi ngờ, có phải là người đàn ông không thể nào thích đồng thời hai người phụ nữ một lúc hay không?

"Thiếu gia, chuyện tình cảm của chính mình, không ai có thể giúp ngài được đâu. Tôi chỉ hy vọng thiếu gia hãy suy nghĩ cho kỹ càng một chút, cũng nên mau chóng suy nghĩ sớm nên lấy hay nên bỏ đi."

Thím Lý thấy dáng vẻ Trần Tấn Nhiên dao động không chừng như vậy, cũng không khỏi cảm thấy khổ sở thay cho Ương Ương. Một cô gái tốt như vậy, tại sao lại phải chịu tội như vậy chứ?

Có lẽ, bà cũng không nên ảo tưởng về chuyện hai vợ chồng thiếu gia, quay về lại với nhau nữa, không chừng chuyện ly hôn đối với Ương Ương lại chính là một chuyện tốt.

Y Lan đi dạo phố đã trở lại, tắm rửa xong liền kéo Trần Tấn Nhiên dến xem cô mặc thử từng cái, từng cái một. Nhưng mà Trần Tấn Nhiên cũng không có tâm tình nào mà ngắm. Anh ngồi ở trên giường nhìn Y Lan đang bận rộn ở đằng kia. Vóc dáng Y Lan rất cao, chẳng qua là cái lưng của cô có một chút không được thẳng thắn, không giống như Tống Ương Ương. Từ nhỏ tuy cô gái nhỏ Ương Ương cũng được nuông chiều, nhưng chỉ nhìn thoáng một cái cũng có thể thấy được cô đã được gia đình dãy dỗ rất tốt.

Khi Ương Ương ngồi dáng vẻ bao giờ cũng rất đoan chính, kể cả khi cô đứng, dáng vẻ của cô cũng giữ vẻ tao nhã giống như một con Thiên Nga Trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!