"Nhưng mà, về phía Trần Tấn Nhiên thì phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ có nói thật." Thím Lý thở dài, "Đứa nhỏ này, cháu thật sự là quá bướng bỉnh rồi, ngay từ lúc đầu thím đã nói rồi, chuyện này cháu không nên gạt mọi người. Đây là một chuyện đại sự, làm sao có thể gạt chồng của mình được chứ?"
"Thím Lý... Thím cũng đã thấy tình cảnh lúc đó như thế nào rồi. Khi cháu biết mình mang thai, thì cũng chính là lúc Trần Y Lan trở lại. Nếu như Trần Tấn Nhiên biết cháu mang thai, không chừng lập tức sẽ bắt cháu phải bỏ đứa con này đi, nói thế nào đây cũng là một mạng người, cháu không bỏ được..."
"Thím cũng chỉ nói vậy, ai có thể ngờ rằng, về sau lại có chuyện xảy ra như vậy chứ? Chẳng qua là thím thật sự thấy tiếc cho đứa trẻ kia, cứ như vậy mà đã không còn..."
Thím Lý nói qua nói lại, tròng mắt lại ươn ướt, thím cuống quít lau chùi nước mắt: "Ương Ương, trước mắt, cũng chỉ vì suy nghĩ cho lão gia ở bên kia, cũng chỉ có thể phải nói cho thiếu gia biết, trước hết để thiếu gia phối hợp diễn một vở kịch."
Ương Ương cắn thật chặt môi dưới, trong lòng cô giờ đây cảm thấy không biết mùi vị như thế nào! Không biết khi Trần Tấn Nhiên biết được chuyện này thì cảm xúc của anh sẽ như thế nào, sẽ tin tưởng cô, hay là sẽ thương hại cô, hoặc là lại cảm thấy cô không nói cho anh biết vì cô trong lòng co muốn đùa bỡn với anh?
Quên đi, cô đã chủ động quyết định muốn ly hôn với anh rồi! Nếu đã như vậy, rốt cuộc trong lòng Trần Tấn Nhiên nghĩ như thế nào, cũng sẽ chẳng có một chút liên quan gì đến cô!
Ương Ương thoáng nở một nụ cười lạnh nhạt, lát sau khi cô ngẩng đầu lên vẻ mặt cũng đã khôi phục trở lại bình thản: "Thím Lý, vậy thím hãy đi nói một tiếng với thiếu gia đi, nếu như thiếu gia nguyện ý diễn trò, thì cháu cũng sẽ chấp nhận diễn trò. Còn nếu như thiếu gia muốn ngả bài, cháu sẽ tự mình đến gặp lão gia để nói lời xin lỗi."
"Đứa nhỏ ngoan, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com thím cũng biết cháu là người có tâm địa thiện lương nhất..." Thím Lý lại nghĩ đến một số chuyện trong nhà, trong lòng liền thấy nổi lên từng hồi, từng hồi cảm giác không được tự nhiên: "Vợ chồng son hai người, nếu như bây giờ không ly hôn thì tốt biết bao..."
"Thím Lý, thím đừng nói nữa, cháu cũng đói sắp chết rồi đây, thức ăn cũng nguội lạnh cả rồi."
Ương Ương cười cười, nhăn mặt lại làm một cái mặt quỷ, bỏ qua đề tài khó chịu kia. diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Cô hoàn toàn đã không còn muốn tiếp tục dây dưa gì với những chuyện kiểu giống như trong cơn ác mộng kia nữa.
Chủ nhật, Trần Tấn Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, Y Lan vốn muốn anh cùng đi dạo phố với mình, nhưng chỉ có điều, anh thật sự không thích đi dạo phố với phụ nữ. Y Lan liền hẹn bạn gái của mình đi ra ngoài. Thím Lý hiển nhiên thấy trong nhà chỉ còn có một mình anh, liền nấu một bầu cà phê đưa đến thư phòng của anh. Trần Tấn Nhiên đang nhàm chán chơi game, thấy thím Lý đi vào, dinendian.
lơqid]on cuống quít bảo thím ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
"Thiếu gia à, hôm nay thím có chút việc muốn thương lượng với cậu."
Thím Lý chỉ sợ Y Lan nửa đường trở lại, nên trực tiếp khai môn kiến sơn (*) mở miệng nói.
(*) Khai môn kiến sơn: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: mở cửa thấy núi. Nghĩa bóng: đi thẳng vào vấn đề
"Thím Lý, ngài cứ việc nói đi."
"Mấy ngày trước khi thiếu gia đi làm, lão gia đã gọi điện thoại về, nói là chừng hai ngày nữa ngài sẽ về nước một chuyến."
"Ông già lại làm mấy chuyện lộn xộn gì vậy, bệnh tật đã thành như vậy, thân thể làm sao có thể chịu được sự giày vò chuyến đi dài như vậy chứ?" Trần Tấn Nhiên lập tức nghiêm mặt, người cha già của anh bây giờ càng lúc càng giống như một đứa trẻ, tính nết trở nên ngang bướng quấy nhiễu vô cùng
"Thiếu gia à, ngài không biết đó thôi, vì lão gia đã nghe được có một chuyện vui, cho nên hiện giờ bệnh đã tốt hơn rồi. Nghe phu nhân nói, bây giờ lão gia dãcó thể ăn có thể ngủ, giống như trước đây rồi, cho nên, ngài không cần quá lo lắng."
"Việc vui gì mà uy lực lớn như vậy?" Trần Tấn Nhiên có chút hồ nghi hỏi lại.
Thím Lý rót một chén cà phê đưa tới trước mặt Trần Tấn Nhiên: "Tôi nói ra, thiếu gia ngài nghe cũng chớ khổ sở, cũng đừng nóng giận..."
"Nếu là chuyện vui, làm sao tôi lại có thể sẽ tức giận khổ sở chứ?" Trần Tấn Nhiên càng thêm tò mò: "Thím Lý, ngài nói mau đi, chớ thừa nước đục thả câu như vậy nữa."
"Bởi vì khoảng thời gian trước đây, Ương Ương đã mang thai đứa bé kia, tôi nhất thời nhanh miệng báo tin mừng này cho lão gia, cho nên lão gia mới vui vẻ không thôi, bệnh tật cũng liền bớt đi hơn phân nửa..."
"Thím Lý, thím đang nói cái gì vậy?" Tay Trần Tấn Nhiên run lên, ly cà phê nóng bỏng liền bắn tung tóe ra ngoài, "Tống Ương Ương mang thai sao?"
"Vâng, chính là sau khi ngài và nhị tiểu thư trở về, thiếu phu nhân đã phát hiện ra mình có bầu..."
"Tại sao cô ta lại không chịu nói cho tôi biết là cô ấy đã mang thai?" Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy đầu mình tựa như phình to ra, trái tim anh chợt đau nhói giống như vừa bị người ta đâm vào trong đó một mũi tên, ghim luôn cả thân thể của anh, khiến cả người co rút lại, cực kỳ đau đớn.
"Ngài bảo thiếu phu nhân phải nói thế nào đây? Ngài cùng nhị tiểu thư hàng ngày ân ân ái ái, nếu như thiếu phu nhân mà nói ra, không chừng ngài lại bắt thiếu phu nhân vứt bỏ đứa trẻ kia đi..."
"Tôi làm sao có thể bắt cô ấy vứt bỏ đứa con của tôi được chứ? Tôi mà là con người tàn nhẫn như vậy hay sao?" Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trong lồng ngực vô cùng khó chịu, tưởng chừng như đã sắp không thể hít thở nổi nữa rồi!
"Thiếu gia à, ngài vẫn không cảm thấy mình tàn nhẫn hay sao? Bất cứ người nào khác, nếu như đổi lại ở vào vị trí kia của thiếu phu nhân, thì không chừng người ta còn làm ầm ĩ đến không biết thành hình dáng thế nào nữa ấy chứ! Ngài lại còn công khai cùng với nhị tiểu thư như thế, hoàn toàn không thèm để ý đến người vợ mà mình đã kết hôn kia, chẳng lẽ như vậy còn không được coi là tàn nhẫn hay sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!