Lâm Đạt khẽ nhíu mày, đôi mắt sẫm chau lại:
– Có chuyện gì?
Tôi hướng mắt nhìn anh, nhẹ giọng:
– Anh… tại sao anh lại chọn em sinh con cho anh?
– Nó lắm mồm giống cô cũng tốt.
Tôi cười. Khóc đấy rồi lại cười. Lâm Đạt… anh đúng là rất biết chọc tức người khác. Vậy ra… anh thích có đứa con giống tôi? Nghe có gì đó lãng mạn, vậy mà tiếc rằng lại không phải.
– Có nhiều chuyện trên đời này không thể theo ý mình. Chỉ có thể chấp nhận.
Đạt bất ngờ đanh giọng, đôi mắt nâu sẫm ánh lên tia căm hận cùng chán ghét, nhất thời làm tôi chấn động. Lâm Đạt… rốt cuộc, anh gặp phải chuyện gì? Liệu… tôi có thể nào chia sẻ cùng anh được không?
– Anh…
Tôi không sao mở miệng, bởi tôi biết, sẽ không có câu trả lời. Lâm Đạt khẽ lắc đầu, vùng khỏi giường. Mặc áo sơ mi trắng cùng quần vest đen treo trên giá, anh quay lại nhìn tôi, nói:
– Từ nay cô ở đây. Ngoài tôi và một nhân viên khách sạn, không tùy tiện mở cửa cho bất cứ ai. Được chứ?
Tôi ngỡ ngàng, hỏi lại:
– Ý anh là… em chỉ có thể ở trong căn phòng này?
– Căn phòng này giống như một căn hộ lớn, thoải mái cho cô sinh hoạt, cứ tự mình khám phá. Cho đến khi cô sinh con, không được ra khỏi đây.
Có nghĩa là… có nguy hiểm? Tôi thật sự không ngờ, cuộc sống của Đạt phức tạp như vậy.
– Cho cô biết, vị trí chủ nhân tương lai của Mạnh Phát vẫn còn chưa ngã ngũ như vẻ bề ngoài.
Đạt trầm giọng chia sẻ, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm nghị, phảng phất trong đó cả sự bất mãn. Tôi sững lại, giương đôi mắt mở to nhìn anh, thoáng hiểu chuyện. Nếu như anh thực sự là kẻ đứng đầu Mạnh Phát, rất có thể anh đã không cần làm những việc lâu nay tôi luôn thắc mắc, luôn trách móc anh. Cũng có nghĩa, Linh San sẽ là vợ anh, và tôi… vĩnh viễn không có cơ hội bước chân vào cuộc đời anh?
Tôi không biết nữa… chỉ biết, ngày lại ngày, tôi càng thêm thích anh, lại càng quyến luyến anh hơn, cả tinh thần và thể xác. Tôi muốn hiểu hơn về anh, muốn biết tất cả về anh, để không còn là những gì tình cờ, không chỉ giới hạn ở những gì anh chia sẻ, mà tôi muốn chủ động đến gần anh, muốn chủ động hiểu những gì anh đang phải đối mặt.
Muốn hiểu về anh, cách tốt nhất là hỏi đám vệ sĩ của anh, ok?
Tuy tôi sống với Đạt không phải một ngày hai ngày, nhưng rõ ràng tôi chưa từng tự tìm hiểu nhiều về anh. Đến lúc cảm thấy cần, thì làm thôi!
Đạt rời đi một lát, tôi mặc lại bộ quần áo thun hoa, bước ra cửa, nhìn qua mắt thần. Anh vẫn để lại hai vệ sĩ tôi quen mặt trước cửa căn phòng 1624. Hài lòng khi thấy bọn họ, tôi liền mở cửa, vẫy họ lại. Một người khá béo, một người khá gầy, chiều cao bọn họ đều phải trên mét tám.
Vệ sĩ béo cau mày nhìn tôi:
– Cô nhớ anh Đạt dặn gì cô chứ?
– Tôi biết mà, chỉ muốn hỏi hai người một chút, có được không?
Tôi cười cười. Bọn họ e dè nhìn nhau rồi hỏi:
– Cô muốn hỏi gì?
– Hai anh theo anh Đạt lâu chưa?
– Lâu chứ. Chúng tôi theo anh ấy năm năm nay rồi.
Rất tốt! Tôi mím môi cười, đưa tay mời:
– Đứng ngoài mệt rồi, hay hai người vào đây làm tách trà đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!