– Cô nấu đi.
Ngạc nhiên nha! Đạt đồng ý ăn mì gói cùng tôi, có thế thôi mà lại vui đến mức hai mắt sáng lên, liền gật gật đầu.
Bát mì trứng nóng hổi đặt trước mặt, Lâm Đạt yên lặng gắp. Anh đang buồn, còn tôi… thực lòng cũng chẳng biết mình đang thế nào. Linh San mất đứa con của Lâm Đạt, nói tôi không vui là nói dối, nhưng… anh và cô ta… cá nước quấn quýt như vậy, cơ hội của tôi, rất có thể sẽ chẳng bao giờ có. Nghĩ vậy tự nhiên nước mắt lại lăn dài. Điên thật rồi!
Người trước mặt ngừng đũa, nhíu mày:
– Có chuyện gì?
Tôi vội gạt đi, cười cười:
– Chắc… em cho nhiều ớt quá! Tương ớt này cay thật anh ạ!
Đạt không nói gì thêm. Một hồi, bữa sáng tinh mơ vào lúc năm giờ bốn lăm kết thúc. Thở hắt một hơi, dạ dày cũng đã ngoan ngoãn, tôi đứng dậy, nhấc hai tô bát lên tay. Cứ nghĩ anh sẽ rời đi, vậy mà… anh vẫn còn ngồi lại, bất ngờ trầm giọng:
– Linh San đang nằm viện.
Tôi không biết anh có đoán tôi đã rõ chuyện hay không, nhưng ít nhất, anh đang chia sẻ với tôi thế giới của riêng anh. Bặm môi, tôi khẽ gật đầu, tỏ vẻ áy náy:
– Vậy… vậy à anh? Cô ấy… bị sao vậy?
Hàng mày cau chặt, Đạt mệt mỏi nói tiếp:
– Cô ấy có khối u ở buồng trứng, tối qua phải cấp cứu. Cái thai trong bụng… không giữ được.
Yết hầu dịch chuyển, hai mắt tôi nhắm lại, nghèn nghẹn nói:
– Em… xin chia buồn với hai người.
Đạt thẫn thờ gật đầu. Trái tim tôi… nhói đau trước sự xác nhận của anh. Không còn là nghi ngờ phán đoán, mà chính anh đã khẳng định tất cả rồi! Đau đến khó thở… Bất giác, tôi muốn đập phá cho hả! Tôi không biết chính xác mình tức giận là vì điều gì nữa? Có phải sâu trong lòng, tôi vẫn cứ hi vọng… anh không yêu Linh San?
Cơn tức giận bộc phát không sao kiềm chế, tôi cứng giọng:
– Cô ấy mang thai con anh, khổ sở vất vả như vậy… Tại sao anh không cho cô ấy một danh phận? Tại sao không công khai thừa nhận với cả thế giới này, anh yêu cô ấy, mà lại đi cưới em? Pháp luật đâu có cấm hai người? Vì chữ hiếu, vì mẹ anh muốn, nên anh cưới Trần Hoài Phương, hàng ngày cùng ăn cùng ngủ với người anh không yêu, bỏ mặc người đàn bà của anh lạnh lẽo một mình?
Anh… thật quá đáng!
Đạt đanh mặt:
– Không phải chuyện của cô!
Hừ một tiếng đứng dậy, anh bước khỏi phòng. Ấm ức nhìn theo anh, tôi mím môi, thở hắt một hơi. Lý trí tôi không cho phép bản thân tiếp tục chìm đắm vào một con người như Đạt!
Mấy ngày sau đó, Lâm Đạt cũng không về. Tôi thui thủi một mình trong căn hộ rộng lớn. Có phải… tôi đã chọc tức Đạt, khiến anh ghét bỏ tôi? Hay tôi nói đúng quá làm anh bị nhột?
Đã một tuần trôi qua, Đạt không về nhà một lúc nào. Tôi có nhắn hỏi anh một lần, anh chỉ nhắn lại một câu lạnh lùng đến đông cứng: "Cô cứ tự lo cho bản thân đi." Tôi thầm hiểu anh ở lại bệnh viện chăm sóc Linh San. Cũng coi như anh còn có trách nhiệm với cô ta. Tôi tin đến lúc này, gia đình anh đã biết chuyện, nhưng họ có thể làm gì ngoài chấp nhận, tiếp tục giúp anh giấu giếm đây?
Tối nay, đi làm về, tôi tắm gội nhanh, thơm tho sạch sẽ. Xong bữa tối đơn giản, tôi bật tivi xem phim hài Mỹ.
Cửa phòng khách hé mở. Lâm Đạt một thân áo sơ mi trắng, quần vest đen bước vào. Đã một tuần rồi… tự nhiên gặp lại thế này, lòng tôi không khỏi xáo động. Cứ nghĩ đã chán ghét con người này lắm rồi, vậy mà… khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị trước tôi kia vẫn làm tôi ngây ngẩn.
– Xem phim vui vẻ quá nhỉ?
Đạt nhếch nhẹ khóe miệng, đưa mắt nhìn về tivi, đúng lúc nam nữ chính chuẩn bị… xyz nhau, nóng rực hết cả người! Phụt một tiếng, màn hình tivi là một màu đen tăm tối.
Hai má nóng ran, tôi đặt điều khiển tivi xuống bàn kính, tỉnh bơ đáp:
– Cũng bình thường thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!