Lâm Đạt nghiến răng, khởi động xe. Tôi bực mình, lè nhè:
– Anh… là cái quái gì… mà quản tôi?
– Tôi là chồng cô.
– Chồng… Anh định nghĩa lại… từ chồng đi!
Tôi chẳng thể hiểu nổi, đang tức giận cũng có thể buồn ngủ! Tôi lập tức chìm vào một giấc ngủ, không sao mở mắt nổi. Hóa ra say cũng chẳng dễ chịu chút nào! Đầu óc tôi… vẫn cứ tỉnh thức, lồng ngực tôi vẫn cứ như bị thứ gì đè nặng, chỉ có cơ thể là không điều khiển được mà thôi!
Đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã chuyển tối. Mùi thức ăn thơm lừng làm mũi tôi lập tức khụt khịt. Tôi giật thót mình, chẳng biết tôi nằm trên giường được bằng cách nào. Chắc Đạt cùng Quang, hai người họ khiêng tôi, mỗi người một đầu đấy nhỉ?
Hất chăn vùng dậy, tôi bước nhanh về bếp. Hình ảnh trước mắt, có lẽ trong mơ tôi cũng không mơ đến. Lâm Đạt trong bộ đồ nỉ xám, đang nấu ăn!
Thấy tôi, anh ta không giấu vẻ bực bội:
– Tỉnh rồi đấy à?
Tôi áy náy, hai mắt nhìn xuống nền nhà:
– Dù sao cũng… xin lỗi và cảm ơn anh!
Đạt múc nước canh nóng hổi thơm mùi gừng vào một chiếc bát nhỏ, đặt lên bàn ăn.
– Cô uống thứ này đi, giải bia rượu! Lần sau, cấm lặp lại chuyện này!
– Tôi biết rồi. Lần đầu tiên tôi say đấy! Xưa nay tôi không bét nhè gì đâu!
Tự nhiên lại sợ anh ta hiểu lầm, tôi giải thích, múc từng thìa canh cay nồng vào miệng. Vừa cay vừa ngọt, cơ thể tôi cũng dần nóng lên, cảm giác khoan khoái dễ chịu lan đến từng tế bào cơ thể. Có phải vì… bát canh này, là Lâm Đạt nấu cho tôi không?
Đạt ngồi xuống đối diện. Tôi mím môi, ậm ừ:
– Ừm… làm phiền anh rồi!
– Cô đi hẹn hò thế à?
– Hẹn hò với cô đơn, được không?
Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi bắt đầu lăn. Từng giọt, từng giọt, không sao ngăn lại. Tôi gạt đi, sụt sịt hít nước mũi.
Đạt chau mày:
– Sao lại khóc?
– Khó chịu… thì khóc!
– Khó chịu ở đâu?
– Ở…
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang, Đạt mở máy, đứng dậy. Chẳng thèm giấu giếm tôi, anh ta gạt nghe:
– Tối nay em cứ ăn trước, đừng chờ anh.
Phòng nhì của anh ta đang gọi, chắc sốt ruột lắm mà phải chịu ở đây với tôi. Ngắt máy, Đạt tiếp tục công việc ở bếp. Có canh gừng vào bụng, tôi cảm thấy khá hơn, nhớ đến "nhiệm vụ" mà mình tự nhận, liền đứng dậy. Có điều, cơ thể còn chưa như ý, vấp vào chân bàn, cả người lao về phía trước. Vòng tay vững chãi ấm áp choàng lấy cơ thể, nhịp tim của tôi lập tức vọt lên cực đại!
Ước gì… vòng tay này… hơi ấm này… là của riêng tôi thôi!
Tôi lúng túng, nhớ đến mẩu đối thoại ban nãy, dùng toàn lực đẩy Lâm Đạt khỏi người mình. Cúi gằm, nóng ran mặt mũi, tôi lí nhí bào chữa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!