Hứa Tuế không ngờ mình lại ngủ sâu như vậy, giữa lúc mơ màng có nghe mọi người xung quanh nói chuyện, khi tỉnh giấc thì đã sắp đến nơi hẹn gặp.
Cửa sổ bên cạnh cô không biết đã được đóng lại từ khi nào, trên người có một lớp mồ hôi, đầu tóc ẩm ướt dán trên trán.
"Chị Hứa Tuế, chị tỉnh rồi à." Lâm Hiểu Hiểu nhướn người lên: "Đây, nước và sandwich."
Hứa Tuế nhận lấy cảm ơn cô ấy, đầu tiên là cô vặn nắp bình nước uống gần nửa chai, "Em xuống mua đó à?"
"Vâng ạ." Lâm Hiểu Hiểu gác cầm lên phần tựa lưng, "Chị ăn đỡ trước nhé, hôm nay làm phiền chị rồi, đợi khi nào có cơ hội em mời chị ăn một bữa ngon."
Hứa Tuế hơi nghiêng người: "Thật ra cũng chẳng giúp đỡ được gì."
"Cũng phải mời mà." Lâm Hiểu Hiểu kiên trì, "Đúng không, Trần Chuẩn."
Trần Chuẩn không nhìn sang họ, chỉ đáp lại một tiếng "Ừm".
Càng quan sát trạng thái của cậu càng thấy khả nghi. Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn bánh sandwich trên đùi Hứa Tuế: "Chị thích ăn bánh vị mayo này không?"
Hứa Tuế tìm dây chun cột tóc: "Chưa từng ăn, chắc là cũng được đó, những món ăn có liên quan đến trứng chị đều rất thích."
Lâm Hiểu Hiểu ồ lên một tiếng đầy sâu xa, rồi lại nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, đụng phải cặp mắt ai kia cũng đang nhìn vào.
Ánh mắt Trần Chuẩn hung hăng, ra ý cảnh cáo.
Lâm Hiểu Hiểu xem như không thấy: "Chị Hứa Tuế, quê chị ở đâu vậy?"
"Thuận Thành." Hứa Tuế nói.
Trùng hợp vậy, Trần Chuẩn cũng ở Thuận Thành. Cô ấy lại cười hì hì: "Còn chưa biết chị bao nhiêu tuổi, nếu không biết, em còn tưởng chúng ta bằng tuổi đó."
Hứa Tuế cười cô ấy ăn nói quá lên, nhất thời không phản ứng kịp, có sao nói vậy: "Tuổi mụ là hai mươi sáu, lớn hơn mọi người ba tuổi."
Nếu như nhớ không lắm, ngày hôm đó sang nhà hàng xóm ăn cơm, cô và Trần Chuẩn không nhắc đến tuổi của mình. Hứa Tuế có thể nói chính xác tuổi chênh lệch, xem ra có khả năng trước đó cả hai đã quen biết nhau rồi.
Lâm Hiểu Hiểu: "Vậy chị…"
"Lâm Hiểu Hiểu." Bỗng nhiên Trần Chuẩn ngắt lời: "Cậu gọi điện cho người ta, nói chúng ta sắp đến rồi."
Lâm Hiểu Hiểu nhìn ra cửa sổ, đúng là đã đến gần trung tâm thương mại Hằng Hưng rồi, có chưa thỏa lòng thì cũng đành ngưng đã, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho số trước đó.
Trần Chuẩn dừng xe ở bãi xe, Hứa Tuế không đi chung, cửa sổ xe mở rất lâu, trong xe vẫn còn mùi của chú chó để lại.
Cô đổi sang chỗ ghế lái, lấy khăn giấy ướt lau tay sạch sẽ, rồi mở túi sandwich, lấy một miếng chầm chậm ăn.
Ở ngay trung tâm thương mại, Trần Chuẩn đã gặp chủ của chú chó, từ phía xa Hứa Tuế đã thấy chú chó nhảy tới nhảy lui xung quanh người chủ, liên tục lúc lắc cái đuôi, cho dù nó có ốm yếu cũng không thể nào ngăn cản được sự kích động khi gặp lại chủ của mình. Chủ nó là một cô gái, nhìn từ xa, Hứa Tuế không nhìn rõ biểu cảm của cô gái, cũng không thể nghe được cô gái nói gì, chỉ thấy cô gái quỳ xuống ôm chú chó dưới đất, cả một lúc lâu không nhúc nhích.
Cảnh tượng thế này khiến người khác cảm động không thôi.
Hứa Tuế hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Trần Chuẩn.
Rất lâu về trước, cả cô và Trần Chuẩn đều có suy nghĩ làm về bảo vệ động vật, nguyên nhân là do họ đã cũng nhau cứu một chú Rottweiler, cũng chính là Đoan Ngọ. Nhưng cho đến tận bây giờ, chỉ có Trần Chuẩn nói được làm được.
Hứa Tuế quan tâm đến tình hình bên chỗ họ, mãi một lúc lâu sau mới nhớ đến bánh sandwich trên tay mình. Cô nhanh chóng ăn mấy miếng, bên trong có kẹp trứng gà vụ và mùi sốt ngọt ngào đậm đà thơm ngon, lần đầu tiên cô ăn thử, mùi vị rất ngon.
Cô cúi đầu, nhìn kỹ túi đựng sandwich.
Ở phía bên kia, Lâm Hiểu Hiểu đang lau nước mắt.
Hai tay Trần Chuẩn đút túi đứng bên cạnh, đợi cô gái bình tĩnh lại mới nói: "Lần sau nhớ đeo dây xích, còn đi lạc nữa thì sẽ không may mắn như vậy đâu, có lẽ là số phận của nó sẽ bị thay đổi, có khả năng cô không chấp nhận được hậu quả đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!