Chương 6: (Vô Đề)

Ăn cơm xong thì ngồi trò chuyện thêm một chút, Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy chào tạm biệt.

Cặp đôi Hứa Tuế tiễn khách, Hà Tấn khách sáo nói: "Có thời gian thì hẹn tiếp."

Trần Chuẩn thay giày, vỗ vỗ vai Lâm Hiểu Hiểu, như có như không ôm cô vào lòng: "Hôm nay làm phiền rồi, lần sau đổi thành chúng tôi mời khách." Động tác của cậu khá là gượng gạo, cũng không nắm bắt được sức lực.

Lâm Hiểu Hiểu còn chưa biết mình bị lợi dụng, cô nghiêng vai, nhíu mày nhìn cậu, thầm nói tên ngốc này lại bị gì rồi, đánh cô làm gì.

Trần Chuẩn nhanh chóng rụt tay về, nhìn Hứa Tuế: "Vậy hẹn gặp lại."

Hứa Tuế nhìn cậu: "Hẹn gặp lại."

Trần Chuẩn nhìn biểu cảm thả lỏng của cô, thầm thở dài một hơi.

Họ về không bao lâu thì Tôn Thời cũng tan ca.

Đêm đó Lâm Hiểu Hiểu không về.

Tản sáng hôm sau, Trần Chuẩn vẫn chạy bộ, lúc cậu về đã ướt mồ hôi cả người, áo ba lỗ trên người đã có thể vắt ra cả vũng nước.

Ổ của Cát Tường trong phòng Trần Chuẩn, Tôn Thời vào phòng thêm đồ ăn cho nó.

"Dắt chó đi dạo chưa?" Trần Chuẩn vừa tắm xong, đứng trước cửa sổ rủ rủ tóc, giọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Nhìn có vẻ tâm trạng cậu khá tốt, tinh thần tích cực mạnh mẽ phát ra từ tận bên trong, trạng thái rất tốt, cả người cứ như vừa được sạc đầy pin xong vậy.

Tôn Thời nói: "Đi rồi, hôm nay nó đi vệ sinh nhanh lắm, còn chơi với con chó bò Pháp ở quảng trường một lúc, đáng khen lắm."

Trần Chuẩn vừa mặc áo vừa cong người vuốt ve đầu Cát Tường, hõm tay cậu miết nhẹ vào cằm nó, huých huých mũi với nó: "Chó ngoan."

Cát Tường ngoan ngoãn nằm im, hơi lúc lắc cái đuôi.

Tôn Thời: "Đã ăn gì chưa?"

"Chưa."

"Hiểu Hiểu nhà tớ làm cơm rồi, ra ăn chung đi nào."

Trần Chuẩn đáp lớn.

Họ ăn cơm trên bàn ăn hình vuông nho nhỏ, Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu ngồi đối diện nhau, Trần Chuẩn ngồi đối diện bức tường.

Hình như hai người này vẫn chưa qua được giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cho dù một cô gái có thô lỗ đến mấy đi chăng nữa thì ở trước mặt người mình thích cũng có vài phần khác đi, ăn một bữa cơm mà tạo ra được hiệu quả cho một bộ phim thần tượng, cháo trắng rau kèm mà đút qua đút lại.

Tôn Thời bóc vỏ trứng gà cho cô: "Tự ăn đi, quan tâm đến tâm trạng của mấy đứa ế chút, đúng không Trần Chuẩn."

Trần Chuẩn gặm một phát là nửa cái màn thầu, đang nghiêng đầu xem bảng tin buổi sáng, muộn màng nhận ra đáp: "Cái gì?"

Tôn Thời muốn ghẹo cậu: "Tớ vẫn luôn rất là tò mò, thấy người ta yêu nhau, đã bao giờ cậu mơ tưởng đến chưa?"

Trần Chuẩn cười hừ: "Không có."

Chủ đề này thành công khơi dậy hứng thú của Lâm Hiểu Hiểu, cô rất muốn giải mã nỗi nghi hoặc biết bao năm nay: "Thấy người ta nắm tay hôn nhau cũng không có cảm giác?"

Trần Chuẩn liếc cô một cái, lười mà để ý.

Tôn Thời tiếp lời hỏi: "Vậy là không có chút phương diện sinh lý…" cậu kéo dài giọng, nhíu chặt mày nhìn Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn rướn người sang phía Tôn Thời, thấp giọng: "Làm một phát là giải quyết xong."

Tôn Thời bật cười ha hả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!