Chương 56: Ngoại truyện 2

Trần Chuẩn say giấc mộng lại cảm thấy mà mình như bị người ta bôi một lớp hồ, vừa dày vừa dính mà còn không thoáng khí, cậu rất là bực bội, cậu nhắm mắt cáu kỉnh lật người, nhưng chẳng được bao lâu, thì cái hồ dinh dính đó lại tắc lỗ mũi cậu, khiến cậu chẳng tài nào hít thở nổi.

Trần Chuẩn giật mình mở mắt, chẳng đếm nỗi đã là ngày thứ mấy rồi, cậu lại bị chú chó tên Hồng Trà này li3m đến tỉnh giấc.

Lưỡi của nó ấm mà ướt, thấy cậu thức giấc, cuối cùng nó cũng lùi vài bước, lắc mông như đang tranh công, cái đuôi thì quạt trái quạt ohải.

"Vãi thiệt." Trần Chuẩn lầm bầm chửi bậy.

Cậu chụp cổ Hồng Trà quăng nó ra xa, thầm nghĩ xách nó nhẹ nhàng quá, cả người nó ính luôn cả lông, còn chẳng nặng bằng cái đùi của Đoan Ngọ…

Nghĩ đến đây, Trần Chuẩn lại ngơ ngác.

Nhưng mặt mày Hồng Trà thì vẫn đang hưng phấn lắm, cứ tưởng chủ đang giỡn chơi với nó, còn sủa thêm mấy tiếng, lắc người muốn nhảy xuống, nhưng ngay sau đó, nó lại bị Trần Chuẩn ném ra ngoài.

Sau này Trần Chuẩn tạo thành thói quen đóng cửa trước khi ngủ, thế nên Hồng Trà lại trở thành chó giữ cửa.

Cứ như thế, bất giác lại một tháng trôi qua, Trần Chuẩn cũng chẳng chăm sóc nó nhiều nhặng gì, cũng rất ít khi chơi với nó.

Nó chỉ là chú chó con tầm một tuổi, tinh thần và sức lực thì đang bừng bừng, nó còn nghịch hơn cả tưởng tượng, nó thích xé giấy, thích cào sô pha, thích tìm bảo bối từ trong thùng rác và cắn giày cắn vớ.

Có một lần, giày bóng rổ của Trần Chuẩn cũng chẳng thể thoát nạn.

Mẫu giới hạn mới về đến tay tháng trước, giờ đã phế hoàn toàn rồi.

Tim Trần Chuẩn như đang rỉ máu, cậu quyết định phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng.

Nhưng khi cậu chộp lấy chiếc dép, Hồng Trà lại dựa vào ưu thế cơ thể nhỏ bé của mình, nó cụp đuôi chui xuống gầm giường, có uy hiếp cỡ nào cũng không chịu ra.

Trần Chuẩn giơ đèn pin điện thoại lên, nằm bò ra sàn nhà để nhìn đồ hư hỏng kia.

Nó cũng nhìn cậu chăm chú.

Nay nó đã lên lông mới, lông trắng như tuyết xõa tung ra, khiến đôi mắt to tròn của nó càng trở nên trong sáng linh động hơn, đầu mũi đen láy, đôi tai dài, mặc dù chỉ là một chú chó cỏ, nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Bầu không khí như ngưng trệ hẳn, hai phe đối đầu, không ai nhúc nhích.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn nhớ lại, trước đây khi Đoan Ngọ phá nhà, cậu cũng lập quy định theo tình hình, mặc dù đánh bằng đế giày lên lưng cậu chẳng khác nào gãi ngứa, nhưng Đoan Ngọ lại biết nhìn mặt chủ, sau này nó đã bớt nghịch hẳn.

Trần Chuẩn đập dép vài lần xuống dàn, thầm nghĩ dép này mà quăng đến đó, là nhóc con này ngất chắc, làm gì chịu đòn được như Đoan Ngọ…

Trần Chuẩn lại giật mình ngớ ra.

Thật ra cậu rõ hơn tất cả mọi người, một khi con người và động vật đã xây dựng tình cảm với nhau, thì sau này chia xa sẽ rất khó khăn.

Mặc dù đây là điều mà Hứa Tuế hi vọng, nhưng cậu đã quyết tâm phân rõ giới hạn với chúng nó rồi.

Trần Chuẩn lập tức tắt đèn pin điện thoại, nhanh chóng đứng lên.

Đến cuối tuần, cậu nhốt Hồng Trà vào lồ ng, trả về chỗ Hứa Tuế.

Trời đã vào giữa thu, thời tiết cũng trở nên mát mẻ hẳn.

Phía Bắc vẫn chưa vào mùa được cung nhiệt sưởi ấm chung, ở trong nhà lâu quá có thể lạnh đến nỗi run cả người.

Hứa Tuế nghe tiếng ngoài cửa, cô mặc bộ đồ ngủ bằng len ra khỏi phòng ngủ.

Trần Chuẩn đã tự mở cửa vào nhà, trong tay còn cầm lồ ng chó, đang cúi đầu thay giày.

Tam Hữu chậm nhịp chạy vọt ra cửa, vừa chạy vừa sủa ầm ĩ, đón chào Trần Chuẩn, tiện thể còn ra uy với Hồng Trà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!