Chương 55: Ngoại truyện 1

Trần Chuẩn giật mình khỏi cơn ác mộng, cả người cậu ướt đẫm như vừa chạy xong ba mươi cây số vậy.

Ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời tối kịt, sơ ý đụng trúng màn hình điện thoại, trên đó hiện thỉ bây giờ chỉ mới hai giờ hai mươi phút sáng.

Trước khi đi ngủ cậu đã đặt thời gian cho máy lạnh, máy lạnh vừa tắt vào đúng hai mươi phút trước, hơi lạnh trong phòng cũng chẳng giữ được bao lâu nữa, nhiệt độ đã bắt đầu nóng dần lên.

Trần Chuẩn lấy đồ điều khiển máy lạnh trên đầu giường, làm lệch tấm chăn mỏng trên eo, khiến đầu bên kia của tấm chăn rớt từ trên vai Hứa Tuế xuống.

Hứa Tuế cũng thức giấc, lim dim mắt nhìn lưng cậu: "Sao lại thức rồi?"

Trần Chuẩn mở máy lạnh: "Gặp ác mộng, giật mình tỉnh."

Hứa Tuế nằm đó không nhúc nhích, chừng nửa phút sau, cảm giác buồn ngủ mới tản dần: "Nằm mơ thấy gì thế?"

"Mẹ anh với Đoan Ngọ."

Mấy ngày nay vừa vào tháng tám, thời gian trôi qua nhanh thật, thế mà đã qua nửa năm kể từ ngày Đoan Ngọ ra đi rồi."

Hứa Tuế cũng ngồi dậy, kéo chăn che trước ngực, "Ngày mai ghé trung tâm đi thăm với anh nhé?"

"Thăm cái gì?" Trần Chuẩn hỏi lại.

Bỗng nhiên Hứa Tuế cạn lời, nghĩ ngợi rồi nói: "Mùa này cảnh sau núi đẹp lắm, nước trong hồ dâng lên rồi, chắc chắn là mát mẻ lắm."

Im lặng một lúc, Trần Chuẩn nói: "Không đi."

Cậu vén chăn xuống giường, cậu với Hứa Tuế giống nhau, chẳng có mảnh vải nào trên người, cứ thể chẳng kiêng dè gì mà đi chân đất vào nhà tắm.

Không lâu sau, đằng sau cánh cửa vang lên tiếng nước chảy tí tách.

Hứa Tuế nhìn ánh sáng rọi qua từ khe cửa, lặng lẽ thở dài một hơi, cô đứng dậy lấy trong tủ ra một chiếc áo dây và quần ngắn sạch sẽ để mặc.

Mới trước đó cô suýt thì hôn mê bất tỉnh, lúc Trần Chuẩn thả cô xuống, thì cô nhoài ra giường ngủ luôn.

Hứa Tuế lại nằm lên giường, trong lúc đợi cậu thì lại thấy buồn ngủ, lúc sắp vào giấc, phần đệm sau lưng lún xuống, Trần Chuẩn tắm rửa xong cả người mát mẻ sạch sẽ, ôm cô từ phía sau.

Phòng ngủ chính bị giày vò giờ không ra đâu, hai người ngủ ở phòng ngủ phụ, chiếc giường này rộng mỗi một mét hai, kê sát vào tường.

Hứa Tuế bị ép vào góc, trán dính luôn vào tường, cô mơ màng nói: "Giường nhỏ quá."

"Giường nhỏ tình cảm mới tốt." Hình như tâm trạng cậu rất tốt, ngón tay cậu kéo dây áo cô lên xuống: "Ngủ đi."

Ngày hôm sau là chủ nhật, hai người ngủ cho thẳng giấc.

Tuần này không về Thuận Thành, thế là cũng có nhiều thời gian hơn.

Hai người thức giấc thì ăn đại bữa sáng, rồi xem hết bộ phim tốt qua, dắt Tam Hữu đi dạo, giặt chăn mền, lề mà lề mề mãi cho đến chiều mới ra ngoài tìm đồ ăn.

Ăn tối xong, Trần Chuẩn dắt Hứa Tuế đi dạo một vòng bên khu mua sắm cho thú cưng, mua thức ăn cho Tam Hữu, tiện thể đổi đồ uống nước và vệ sinh cho nó.

Lần gần nhất đến đây là cả năm trước rồi, lúc đó cái lồ ng trong tủ kính có một chú mèo Maine Coon, bây giờ đổi sang khách khác rồi, giờ là hai chú mèo Garfield béo ú.

Hứa Tuế đứng trước lồ ng chọc nó, cô lấy điện thoại ra, quay video gửi lên nhóm.

Chủ tiệm gói ghém hàng hóa, lấy một món đồ chơi cho chó từ trên giá hàng bỏ vào, cười nói với Trần Chuẩn: "Tặng nhé."

"Cảm ơn."

Chủ tiệm là một người phụ nữ, và cùng là một người tràn ngập yêu thương, cô ấy vẫn biết Trần Chuẩn làm bên cứu trợ động vật, mặc dù không tham gia vào nhóm tình nguyện viên, nhưng bản thân cô cũng đã nhận nuôi ba chú chó bị tật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!