Đoan Ngọ nằm nghiêng trên chiếc giường được trùm màn vô khuẩn, bốn chân nó xụi hẳn, eo được băng gạc, do còn đang tiêm thuốc tê, cái lưỡi dài dài của nó cụp trên đệm.
Nhưng hơi thở của nó đã yếu ớt lắm rồi, phải cố sức để thở hổn hển từng cơn.
Trần Chuẩn kéo cái ghế bên cạnh tới, ngồi cách đầu nó một khoảng gần.
Cậu khom lưng, khuỷu tay chống ở đùi, để nếu nó có thể tỉnh lại, thì có thể nhìn cậu lần cuối.
Tôn Thời dựa vào cửa, nhìn cậu, nói nhỏ: "Chắc là cậu ấy đã biết không cứu nổi rồi, nếu không sẽ chở thẳng đến bệnh viện, điều kiện chỗ này không phù hợp để làm phẫu thuật."
Cổ họng Hứa Tuế như nghẹn hẳn, cô cụp mắt, chỉ gật gật đầu trả lời cậu.
Tôn Thời thở dài: "Cậu ấy muốn Đoan Ngọ ra đi được nguyên vẹn."
Hứa Tuế chỉ cảm thấy cả người mình rã rời.
Những lời Tôn Thời nói như một con dứa đang cứa vào tim cô.
Chỉ mới một hai tiếng đồng hồ trước, chính mắt cô thấy Đoan Ngọ tông cửa kính, vật lộn với cái tên khốn kia, dưới ánh trăng lưỡi dao nhìn còn bén nhọn lạnh lẽo hơn, rồi đâm vào bụng nó vừa nhanh vừa mạnh.
Cô thấy cho dù Đoan Ngọ đang bị thương, cũng không chịu nhả vai tên đó ra.
Cô còn nhìn thấy nó nằm dưới đất mà người liên tục co rút và máu phun liên tục.
Hứa Tuế nước mắt tràn khóe mi, cô nhìn chỗ khác, rồi đi ra ngoài.
Tôn Thời ở sau cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Chuẩn cảm giác xung quanh cực kỳ yên ắng, cậu có thể nghe rõ hơi thở của Đoan Ngọ đang chậm dần.
Cậu giơ tay, vuốt ve đầu nó.
Lông trên người nó chẳng còn sáng bóng mượt mà nữa rồi, hôm nay mới đón từ trung tâm thú y về, cậu thậm chí còn chưa kịp tắm rửa cho nó.
"Đoan…" Cậu nghẹn ngào đến nỗi không thể thốt nên tên nó.
Trần Chuẩn cúi đầu, mãi lâu sau mới nhìn sang nó, ngực của nó chẳng còn phập phồng thấy rõ nữa, cũng chẳng biết đã mở hé mắt từ khi nào, nó đang lặng lẽ nhìn cậu, hệt như vô số lần trước đây, vừa lặng lẽ, vừa lưu luyến.
Trần Chuẩn lập tức kề trán đỡ dưới đầu nó, rất rõ ràng đây là lời chào tạm biệt cuối cùng rồi, vốn cậu còn định trò chuyện với nó về mười năm này, nhưng bỗng nhiên nhận ra chẳng cần nữa rồi.
Đoan Ngọ hiểu lòng người, nó hiểu được hết cả.
Trần Chuẩn chỉ dặn dò nó: "Kiếp sau đầu thai vào một nhà thật tốt, trở thành một đứa con ngoan nha."
Thế mà Đoan Ngọ lại dùng hết chút sức lực cuối cùng, nó nhếch mũi cọ lên má cậu.
Trần Chuẩn ôm nó vào lòng, tay còn lại che đôi mắt của nó, giây phút này, khóc không thành tiếng.
Sang ngày hôm sau, Đoan Ngọ được Trần Chuân chôn dưới gốc cây ở sân sau trung tâm cứu trợ. Nó rất thích chỗ này, mỗi khi vào hạ, cậu và nó sẽ ngồi hóng mát dưới gốc cây, nó có thể lăn lộn thỏa thích giữa khắp núi đồng, đi ngâm nước trong hồ, chơi đĩa bay, nó còn có thể chạy bắt nô đùa với cậu bạn chó chăn cừu Đức của nó nữa.
Trần Chuẩn ngẩng đầu, không nhịn nổi híp mắt lại.
Hôm nay trời ấm đến bất thường, ánh mặt trời chói lóa, không gió cũng chẳng có mây.
Chẳng bao lâu nữa, cả sườn núi này sẽ được bao phủ bởi sắc xanh lục, hồ nước sẽ được rã đông, gió thổi nhè nhẹ, có thể ngủ ở đây, chắc chắn sẽ vừa lòng Đoan Ngọ.
Cậu vỗ vỗ đất trong lòng bàn tay, cậu dắt theo Hứa Tuế đi ở sau, quay về trung tâm cứu trợ.
Cậu chậm rãi bước đi, không hề quay đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!