Sau khi đốt pháo xong, mấy đứa nhỏ vui vẻ nhảy nhót đi về.
Giờ này thì chương trình Đêm hội liên hoan xuân chỉ mới vừa bắt đầu, nên cả sân chỉ có hai người họ.
Hứa Tuế cũng đã gần như tỉnh hẳn rượu rồi, cuối cùng cũng cảm nhận được cái lạnh.
Cô hít hít mũi, hỏi Trần Chuẩn: "Anh lấy thuốc lá ở đâu ra vậy?"
"Lấy trong hộp thuốc của bác Hứa ấy."
"Anh biết hút thuốc?"
Trần Chuẩn buồn cười: "Biết chứ, cái này thì có gì khó đâu." Nhưng vì tránh xảy ra đại chiến, cậu nhanh nhẹn chèn thêm một câu: "Nhưng không có ghiền."
Hứa Tuế thu hồi đôi mắt không được thân thiện cho lắm, cho dù cô có thích nhìn, nhưng nếu lựa chọn, vẫn hi vọng cậu có một cơ thể khỏe mạnh: "Sau này không chút nữa."
"Đã nói là không có ghiền."
Hứa Tuế hứ một tiếng: "Anh cũng kỷ luật lắm mà."
Trần Chuẩn nghĩ ngợi: "Đúng thật, từ lúc anh lên cấp ba bắt đầu tập thể thao, thì khá là giỏi trong việc tự kỷ luật. Anh có thể chạy bộ tám km mỗi sáng trong bốn năm liên tiếp, sáng không chạy thì tối sẽ chạy bù." Cậu nói: "Vì muốn tăng cơ, anh cắt carb một năm, bia rượu cũng không đụng đến."
Hứa Tuế bái phục cậu từ tận đáy lòng: "Không có gì làm anh ghiền hết à?"
Hai người vẫn đứng cách nhau một khoảng kha khá, Trần Chuẩn liếc sang cô: "Em," Cậu dừng chừng nửa giây: "Cố ý hỏi chứ gì."
"Cố ý cái gì?"
Trần Chuẩn lười phải giải thích với cô, cậu đứng thẳng người, giơ tay đội lại nón trên áo khoác cho cô: "Đi thôi, về nhà coi liên hoan xuân."
Hứa Tuế được cậu ôm vào lòng đi về nhà, nón đang đội trên đầu to quá, thêm lớp lông nhung cứ rũ xuống, gần như chắn hết tầm mắt của cô.
Hứa Tuế cũng chẳng thèm nhìn đường gì, dù sao cậu cũng không tự chui vô hố đâu.
Cô lặng lẽ đi theo cậu, rồi bỗng giật mình hiểu ra thì ra khi nảy cậu trả lời hai câu riêng biệt.
Hứa Tuế cười tủm tỉm, rồi ôm thật chặt eo cậu.
Cả hai vòng qua bồn hoa, rồi đi ngang qua một tòa nhà, lúc sắp đến nhà, có gì đó lành lạnh lướt qua mặt Hứa Tuế, cô cố gắng ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường càng thấy rõ hơn, hóa ra tuyết đã rơi rồi.
Thật ra từ sáng cô đã trông mong sẽ có tuyết rơi. Ngày lễ tết vui vẻ như vậy, còn có cậu kề bên, hình như có tuyết rơi thì mới coi như là hoàn mỹ.
Thế là vào ngày cuối cùng của năm nay, Hứa Tuế kéo Trần Chuẩn, hai người ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường giữa bầu trời phủ tuyết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Chuẩn về Nam Lĩnh, cậu cũng cần phải sum vầy với bố mình, ngoài ra còn có họ hàng cần đi thăm gặp.
Mùng ba Hứa Tuế tự lái xe, đến nhà đã quá buổi trưa rồi.
Lâu lắm rồi không về nhà, trên bề mặt đồ gia dụng và trên nền nhà đã đống đầy bụi, Hứa Tuế vào nhà vệ sinh mở nước nóng trước, rồi quét dọn kỹ càng một lượt từng ngóc ngách trong nhà, lúc định đi tấm thì chuông cửa lại vang lên.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Hứa Tuế vừa cột tóc vừa đi ra mở cửa.
Trần Chuẩn mang theo hạt dẻ ngào đường đến, cậu mua ở ngay trên đường gần tòa nhà, tươi ngon nóng hổi vừa mới ra lò.
Lúc Hứa Tuế tắm xong đi ra, Trần Chuẩn đã bóc mấy hạt bỏ vào chén, bảo cô mau ăn nhân lúc còn nóng.
"Sao lần nào anh bốc cũng ra được nguyên hạt vậy." Bình thường cô toàn cắn ở giữa, rồi cắn phần thịt hạt ở trong.
Hứa Tuế cầm một hạt lên, ngồi lau tóc trên sô pha, hình như cô hỏi đại vậy thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!