Một chân của Hứa Tuế còn đang vắt trên đùi Trần Chuẩn, tay thì nắm cổ áo cậu, tay còn lại đang buông xuôi, nhưng vẫn còn cầm miếng vải màu đen kia.
Trần Chuẩn thì vừa ôm eo vừa miết vai cô, đầu cúi thấp, đang định hôn lên cổ cô.
Hai người cùng nhìn ra cửa, mất hết ba giây mới buông nhau ra, cách nhau một khoảng xa.
Mặt mày Hách Uyển Thanh đi từ kinh ngạc không tưởng đến khó mà tin được rồi lại đến lửa giận ngút ngàn.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà bà đã tự đặt cho mình ba câu hỏi: Vừa nảy hai đứa nó đang làm gì? Mối quan hệ giữa hai đứa nó là gì? Đã bắt đầu chuyện này từ khi nào?
Đầu óc bà rối tung, tức đến nỗi mắt cứ nổ đom đóm, chân cũng nhũn ra đứng không vững.
Hách Uyển Thanh tựa vào cửa trượt dần người xuống, Trần Chuẩn nhanh tay nhanh mắt, vọt ra đỡ lấy vai bà.
Hứa Tuế sợ giật mình: "Mẹ!"
Trần Chuẩn nói: "Mở đèn phòng khách lên."
Hứa Tuế đứng dậy đi mở đèn.
Trần Chuẩn đỡ bà ngồi vào sô pha bên ngoài.
Cả người Hách Uyển Thanh dựa vào tay vịn, tay thì chống trán, không buồn mở mắt.
Đã mười giờ đêm rồi, tòa nhà đối diện tắt đèn hơn phân nửa, lúc này đều đi ngủ hết cả rồi, ai mà ngờ nhà bà lại xảy ra chuyện lớn thế này.
Hứa Tuế ngồi xổm xuống, hỏi bà bằng giọng hổ thẹn: "Mẹ có sao không?"
Hách Uyển Thanh không thèm quan tâm đến cô.
Hứa Tuế trợn mắt nói dối: "Thật ra… chuyện không phải như mẹ tưởng tượng đâu."
"Còn phải tưởng tượng nữa hả, thấy hết cả rồi." Bà vẫn đang nhắm mắt, lấy tay gõ lên đầu cô.
Hứa Tuế cúi đầu theo tìm thức, lập tức cài hai cúc áo lại, cô thầm thở dài một hơi, trốn tới trốn lui lâu như vậy, ai mà ngờ được Hách Uyển Thanh lại biết chuyện cô với Trần Chuẩn theo cách này, vốn còn có khả năng, giờ thì muốn chia rẽ đôi lứa liền luôn rồi.
Không ngoài dự đoán, Hách Uyển Thanh lập tức đưa ra kết quả xử lý: "Hai đứa không được."
Hứa Tuế không gượng ép, cô dỗ dành bà, "Mẹ bình tĩnh trước đã."
Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh mở mắt, giơ tay vỗ lên người Hứa Tuế, vừa đánh vừa hỏi: "Tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh hay chị phải tĩnh lại?"
Hứa Tuế đau đến nỗi rụt vai, ngay sau đó đã bị Trần Chuẩn xoay người lại, cậu giơ tay cậu ra, chịu trận thay cho cô.
Cậu cũng thấy áy náy: "Bác gái, bác bớt giận đã, không liên quan đến Hứa Tuế, là lỗi của con hết."
Hách Uyển Thanh dừng tay, rồi lại đánh liền mấy cái, lòng bàn tay vừa đau vừa tê, bỗng nhiên bà phản ứng lại, cánh tay cậu cứng như đá, làm vậy thì ai mới là người chịu phạt?
Bỗng chốc, bà bị hai đứa nhỏ chọc tức đến nỗi không biết làm sao mới phải.
"Mau lên, anh chị né xa tôi ra." Bà đuổi họ.
Hai người ngồi xổm cạnh bà không nhúc nhích, Trần Chuẩn còn âm thầm xoa chỗ Hứa Tuế vừa bị đánh khi nảy, hình như là sợ bà lại ra tay với cô, cậu nghiêng vai, che cả nửa người Hứa Tuế.
Hách Uyển Thanh thấy hết hành động của cậu, nhưng tạm thời đầu óc của bà bị cơn giận chiếm cứ, bà rống lên: "Né ra mau."
Hai người sợ run lên, Trần Chuẩn kéo Hứa Tuế đứng dậy, lặng lẽ chỉ sang bên cạnh, ý là cô và cậu qua góc bên kia ngồi.
Hứa Tuế xoay người đi theo cậu, vòng bàn bàn trà, lúc hai người ngồi xuống, vẫn đang vai kề vai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!