Chương 5: (Vô Đề)

Xe của Trần Chuẩn là chiếc xe máy nhỏ.

Khi Hứa Tuế lái xe ra khỏi hầm đỗ xe, đúng lúc hai người đi ngang qua trước mặt.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy hai người họ, quay đầu vẫy vẫy tay. Tay còn lại của cô thì đặt trên vai Trần Chuẩn, trên mặt là nụ cười tươi tắn, trong làn gió nhẹ đuôi tóc dài dài của cô vẽ một đường xinh đẹp, cả người đều trẻ trung và xán lạn.

Còn người ở phía trước cô gái thì từ đầu đến cuối chẳng quay đầu, ánh mắt chuyên chú, biểu cảm khá ngầu, đôi chân dài đáng thương đặt trên bệ xe, hơi cong lưng, vóc dáng cao to và chiếc xe máy nhỏ bé có cảm giác đối lập cực mạnh, nhưng lại có chút đáng yêu.

Hứa Tuế không tự chủ được mà nở nụ cười.

Hà Tấn: "Làm sao?"

Hứa Tuế phản ứng lại: "Không sao."

"Khi nảy em chẳng nói gì mấy."

Hứa Tuế nâng cửa sổ xe, mở điều hòa: "Không thân thiết mấy."

Những chuyện trước đây với Trần Chuẩn không cố ý giấu diếm Hà Tấn, chỉ là bản thân cô không muốn nhớ đến. Làm đà điểu quen rồi*, cô đã đem cả câu chuyện hoang đường đó và cái đầu này vùi xuống đất từ lâu rồi.

*Đà điểu có thói quen vùi đầu vào đất.

Hứa Tuế đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng chẳng nhớ được mấy chuyện. Có một khoảng thời gian dài cô đã liệt mình vào hàng ngũ gái đểu, khi nghĩ mọi chuyện sắp rơi vào quên lãng rồi, thì cậu lại xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ chẳng đề phòng được.

Hứa Tuế im lặng một lúc, "Đưa anh về nhà xong thì em về trước đây, đúng lúc nhớ ra còn có việc…"

"Chỉ tốn thời gian ăn bữa cơm, chẳng gấp gáp làm gì."

"Em…"

"Gần đây em kỳ lạ lắm đó." Hà Tấn ghẹo cô: "Nhà anh có ma à?"

Hứa Tuế liếc anh một cái nhẹ.

Hà Tấn đưa tay qua vỗ vỗ đùi Hứa Tuế, giọng anh ấm áp: "Chuyện đã hứa rồi, em mà đi thì sợ là không thỏa đáng. Cơm thì vẫn phải ăn mà, công việc thì cứ để sau, nếu không người ta sẽ cho rằng cấp trên như anh khắt khe với nhân viên."

Hứa Tuế cười không nổi, cũng không tiện từ chối nữa.

Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu đi đường tắt về khu nhà trước, dừng xe xong, nhấc túi đồ đã mua lên tầng.

Lấy chìa khóa mở cửa, thế mà chú chó đốm Cát Tường không ra nghênh đón.

Trần Chuẩn đứng im không nhúc nhích: "Cát Tường?"

Nửa phút sau, Tiểu Cát Tường mới chui ra khỏi gầm bàn, cụp đầu dựng đuôi, lê từng bước lại gần chỗ cậu để thăm dò.

Cậu vẫn không chú ý mà để lộ chút ý cười và sự ấm áp trên gương mặt, lấy một miếng đồ khô làm quà khích lệ. Trong đôi mắt chú cún hiện vẻ hăm hở, cái đuôi lắc lư, chú chó chầm chậm bước qua dưới sự cổ vũ của Trần Chuẩn, chỉ hơi hé miệng, cẩn thậm ngậm miếng đồ khô trong miệng, cứ như là sợ gặm phải chủ mình.

Cái kiểu cẩn thận hiểu chuyện thế này, sao mà cái kẻ ngược đãi lại nỡ ra tay thế.

Đợi Cát Tường ăn xong, Trần Chuẩn ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu đối xử với chó dịu dàng hơn với con người nhiều.

Trong túi đồ thì bia, nước khoáng và mì gói là của Trần Chuẩn, còn lại là của Lâm Hiểu Hiểu mua cho Tôn Thời. Thỉnh thoảng cô cũng qua bên đây, cũng chỉ là ăn bữa cơm chơi một ván game với họ, rất ít khi ngủ lại.

Cô xếp hết đồ của hai cậu trai vào tủ lạnh, "Mấy hôm nay Cát Tường có tốt hơn chút nào chưa?"

Trần Chuẩn chỉ lười nhác ừm một tiếng.

Hiểu Hiểu quay đầu, thấy cậu ôm chó dựa trên sô pha, gác một chân, khuỷu chân đặt trên đầu gối chân còn lại, cúi đầu, cả người ủ rủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!