Chương 48: (Vô Đề)

"Họa" từ miệng mà ra cả.

Cuối cùng Trần Chuẩn cũng tìm được lí do để trừng trị cô.

Lần này là ở sô pha. Tay vịn ở sô pha đỡ hông cho cô còn tuyệt hơn cả gối, cậu đứng ở dưới đất, vẫn vào từ sau.

Xong việc, Hứa Tuế ngủ như chết, lúc thức giấc mặt trời đã lên ba sào rồi.

Trần Chuẩn đã ra ngoài, chỉ để lại cho cô tờ giấy, nói mình đi chơi bóng rổ, bảo cô đợi cậu, tối đến sẽ cùng về Thuận Thành.

Trên bàn ăn có bữa sáng do cậu chuẩn bị, một ly cam ép và hai miếng toast, đĩa còn lại là trứng chiên và thịt xông khói. Trứng chiên hơi cháy, lòng đỏ bị vỡ, hòa chung với lòng trắng, cậu chiên ra hình thù quái lạ.

Hứa Tuế nhấc đĩa lên, tưởng tượng cảnh cậu bận rộn trong nhà bếp, nhíu mày cười cười. Cô không hề lãng phí tâm ý của cậu, cho trứng vào lò quay nóng ba mươi giây, sau đó ngồi vào bàn ăn, chậm rãi ăn hết từng miếng.

Mấy hôm nay Giang Bối đi công tác, thế là hai người lỡ nhau.

Chẳng có gì để làm, Hứa Tuế quyết định búi tóc lên, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

Cô ôm gối và chăn trên sô pha vào phòng ngủ, thế mà lại thấy giường được thay drap mới, chắc là sáng nay đã mở cửa phòng cho thông thoáng, không khí triền miên trong phòng đã gần như hết hẳn rồi.

Hứa Tuế lại đi ngược ra phòng khác, lúc này mới chú ý thất ngoài ban công có phơi drap giường màu xanh dùng tối hôm qua, drap giường ngâm nước xong thì nặng lắm, còn có cả hương thơm nhàn nhạt, chỉ có điều nhăm nhúm cả ra.

Con trai trời sinh không đảm việc nhà, có mắt như để trưng, giờ thì cũng nhăm nhúm khác gì tối hôm qua đâu chứ.

Miệng Hứa Tuế thì lầm bầm la mắng, nhưng lại thầm vui trong lòng, cậu không chỉ muốn làm việc đó với cô, không để mặc cho cái phòng sau những điên cuồng của ngày hôm qua, bao gồm vả bữa sáng đơn giản nà. "Làm rồi" và "Làm không tốt" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, những việc này khiến trải nghiệm khi cô ở bên cậu tốt vô cùng.

Tâm trạng của Hứa Tuế rất tốt, cô lấy drap giường xuống, cho lại vào máy giặt, giặt xong lại lấy ra phơi, phơi ở góc bên hông cửa sổ để trải cho bằng những vết nhăn đó.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng mở khóa, trước lúc đi Trần Chuẩn có mang theo chìa khóa của cô.

Hứa Tuế vén drap lên: "Anh về…"

Chưa đợi cô nói xong, Trần Chuẩn đã vọt lên, cậu nhảy vèo qua bàn trà, quăng áo khoác, trong chớp mắt mà đã kéo cô vào cửa kính ngay ban công.

Vừa đến là cậu liền hôn.

Đầu Hứa Tuế đập nhẹ vào cửa kính, lười của cậu đã vọt vào miệng.

Thời tiết bên ngoài trong xanh, cách tòa nhà đối diện chưa đến ba mươi mét, chủ nhà tầng ba đối diện hay ra ban công hút thuốc, tầng bốn là một cặp vợ chồng già cũng thích nằm ghế lười ngoài ban công đọc báo uống trà."

Hứa Tuế trốn vào ngực cậu: "Người ta… thấy cả đó…"

"Sợ cái gì." Sau khi chơi thể thao, cậu cực kỳ hưng phấn, Trần Chuẩn cắn môi cô: "Đâu có làm em ở đây đâu."

Cả người Hứa Tuế như bị điện giật, giơ tay đánh cậu, "Không được nói!"

"Không phải tối hôm qua em thích lắm à? Còn năn nỉ anh…"

Hứa Tuế bịt miệng cậu, bỗng chốc từ má đến cổ đều đỏ rực lên, tối hôm qua đã trong tình trạng mê man rồi, ai mà khống chế được mình nói cái gì.

Trần Chuẩn lấy tay cô ra, tiếp tục hôn.

Hứa Tuế chấp nhận một cách bị động, bỗng nhiên mùi mồ hôi xông lên mũi cô.

Cô nhíu mày, vùng vằng tránh người: "Anh thối quá!"

Giọng Trần Chuẩn khàn khàn, "Thối chỗ nào?" Cậu trêu đùa đuổi theo tiếp tục hôn cô: "Hửm? Thối chỗ nào?"

Gần như cả người cậu mướt mồ hôi, Hứa Tuế lùi ra sau xua tay đầy chê bôi, liên tục lau vào áo, "Chỗ nào cũng thối."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!