Chương 47: (Vô Đề)

Hai người nhìn vào mắt nhau, ánh sáng như bắn ra khắp nơi.

Lúc này Trần Chí Viễn đứng dưới lầu gọi Hứa Tuế, kêu cô xuống tắm rửa nghỉ ngơi.

Hứa Tuế nói to: "Biết rồi ạ, xuống ngay ạ." Cô thả tay Trần Chuẩn ra, rồi lại cầm ly lên, uống cho hết nước còn lại: "Em đi nhé."

"Nói chuyện thêm chút đi."

Hứa Tuế lắc đầu: "Tắm rồi đi ngủ."

"Tắm cùng nhau?" Hai tay cậu đút túi, chậm rãi đi theo sau cô.

Hứa Tuế không thèm để ý đến: "Được luôn."

"Tắm thôi hả? Hay là tiện thể chơi trò chơi luôn?"

Hứa Tuế hỏi: "Chơi trò gì? Chơi đập tay à?"

"Anh chụp cho em."

Hứa Tuế giật mình dừng lại, xoay người đá lên chân cậu một phát.

Trần Chuẩn thì đang đi lên trước, suýt là đụng trúng người cô, nên đương nhiên là không né kịp, bị cô đá trúng luôn.

Trần Chuẩn hít một hơi, khom lưng giơ chân, hai tay nắm lại nhanh chóng vặn vẹo một hơi.

Hứa Tuế ôm cánh tay xem trò: "Còn muốn chụp không? Em thấy anh muốn chụp mình thì có."

Hai má Trần Chuẩn đỏ rần lên: "Đá anh cái nữa thử xem… em quay lại đây cho anh…"

Hứa Tuế nào nghe lời, chạy đến chỗ cầu thang.

Chân Trần Chuẩn còn đau, cậu xoa đại vài cái, rồi nhảy bằng một chân ra bờ tường để dựa, thấy cô đã mau đến chỗ ngoặt, thế là nói nhanh: "Chúc ngủ ngon."

Tâm trạng của Hứa Tuế đang rất tốt, cô ngẩng đầu nói: "Chúc ngủ ngon."

Địa diễm vẫn là khoảng trống ở trước trung tâm thương mại Hằng Hưng, bảng quảng cáo đã được dựng xong, standee đứng hai mặt, phía trước là một dãy bàn dài được ghép lại, khăn trải bàn màu vàng nhạt được in hình hoạt hình.

Đến chín giờ, anh Hoa dắt các tình nguyện viên đến trung tâm để đón các bé nhân vật chính của chương trình ngày hôm nay.

Hôm nay trời trong xanh, cũng không có gió, là một ngày thời tiết ấm áp hiếm có giữa những ngày đông giá rét. Không biết có phải là do thời tiết thoải mái không, mà tinh thần của chúng nó đều rất tốt.

Lúc này đã có người dần chân đứng nhìn rồi.

Lâm Hiểu Hiểu phát cho họ mấy quyển sổ nhỏ, có hứng thú thì sẽ chủ động ở lại để hỏi thăm thêm.

Hứa Tuế mặc thêm áo khỉ màu đỏ bên ngoài áo khoác phao, cô giơ tay kéo nón ra bên ngoài lớp áo, cô quay đầu, Trần Chuẩn lấy hai chai nước suối chặn ở sau bảng quảng cáo. Sau đó còn có hai cái bàn và mấy cái ghế nhựa, trên bàn có mấy cái kẹp tài liệu màu xanh, lưng ghế quay lại với bảng quảng cáo, ngay cả vị trí xếp bàn cũng không khác mấy so với hoạt động nhận nuôi lần trước.

Hứa Tuế nhìn một lúc, rồi đi sang chỉnh trang lại nón ở sau áo cho cậu: "Mục hỗ trợ chọn lựa đồ dùng cho thú cưng, có được thêm vào hợp đồng chưa?"

Trần Chuẩn ngừng lại, hơi ngẫm một chút mới hiểu là cô đang ghẹo mình.

Lúc đó cô vừa nhận nuôi Tam Hữu, chỉ biết lơ mơ về các đồ dùng cần thiết, mà hai người vẫn con đang trong giai đoạn người trốn kẻ đuổi, cậu vắt kiệt sức não tạo cơ hội để được gặp mặt cô.

Trần Chuẩn nói: "Em là VIP, đương nhiên phải được phục vụ toàn diện."

"Em lấy làm vinh hạnh quá."

"Nên vậy." Trần Chuẩn rút một chai nước suối ra cầm trong tay, rồi nhìn sang chỗ khác, "Đã từ nửa năm trước rồi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!