Chương 46: (Vô Đề)

Cả một khoảng thời gian sau đó, Hứa Tuế và Trần Chuẩn chẳng gặp nhau mấy lần.

Vào ngày 18, Trần Chuẩn về đón Hứa Tuế.

Còn nửa tháng nữa là đến năm mới, ở thị trấn nhỏ có không khí lễ tết hơn ở các thành phố lớn nhiều.

Cả đoạn đường đi từ tiểu khu ra đến đường lớn, hai bên bày đầy sạp, bán nào là câu đối dây kết, còn cả bánh kẹo mứt tết các loại.

Nhìn từ xa, cả một khoảng đỏ rực.

Hai người ăn sáng xong mới xuất phát, xe bị kẹt giữa biển người không nhích được chút nào, nhìn ra ngoià cửa sổ, toàn là các ông các bà, thế là càng không dám bấm còi thúc giục.

Cứ nhích rồi dừng như thế, tốn cả gần hai mươi phút mới quẹo ra được đường chính.

Trần Chuẩn mở chế độ làm ấm ghế cho cô, chỗ eo lưng và mông đều ấm cả, thoải mái vô cùng.

Hứa Tuế cởi áo khóc, mở nhạc nghe.

Chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, Trần Chuẩn nói: "Em ngủ chút nhé?"

Hứa Tuế có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố mở mắt: "Nói chuyện chơi đi."

"Không buồn ngủ?"

"Không đến nỗi." Hứa Tuế nói.

Trần Chuẩn nhìn phía trước: "Bố anh kêu em tối nay đến nhà anh ăn cơm."

"Ừm." Hứa Tuế im một lúc, nghĩ đến quan hệ giữa hai người, cô hỏi: "Chuyện của hai đứa mình, chú Trần biết không?"

Trần Chuẩn lắc đầu theo tiềm thức, sau đó lại lập tức hối hận vì gạt cô. Cô là kiểu người suy nghĩ nhiều, tạm thời chưa có ý định công khai, đương nhiên muốn giấu tất cả mọi người.

Nhưng Trần Chuẩn nhanh chóng nhớ lại, hình như chỉ nói với bố là mình có bạn gái, chứ không nói người đó là Hứa Tuế.

Mặc dù bố cậu biết tỏng cả, nhưng ông cũng chẳng nói huỵch toẹt ra, cũng coi như là giữ bí mật.

Nghĩ như thế này, cậu an tâm hơn nhiều.

Hứa Tuế không nói thêm gì nữa.

Trần Chuẩn nói tiếp: "Tiện thể ở nhà anh một đêm."

Động tác quay điện thoại của Hứa Tuế dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trần Chuẩn liếc thấy động tác nhỏ của cô, cong môi, nói bằng giọng ghét bỏ: "Nhà anh có đến mấy phòng dành cho khách lận, em tha hồ chọn."

"Em không nói gì hết nhé."

Trần Chuân nói: "Nhưng cặp mắt của em thì không có nói ít đâu."

"Anh lái xe mà còn nhìn mắt em được à?"

"Đoán thôi cũng ra." Trần Chuẩn vẫn không nhìn cô, nhưng lại giơ tay nắm trúng cổ tay cô, nhấc cao lên, rồi đặt trên đùi mình.

Hứa Tuế theo đó véo một phát, đùi cậu cứng ngắc, cảm giác ở tay như thể dưới một lớp bọt biển mỏng manh giấu nguyên cục đá.

Mò vào trong một chút, phần thịt đùi trong của cậu thì có hơi mềm hơn.

Trần Chuẩn không nhúc nhích, cũng không bảo cô lấy tay ra, chỉ nói nhỏ: "Đến lúc anh tính sổ thì đừng có trách anh mạnh tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!