Nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày một chút, may là gió ngừng rồi, không thì sẽ lạnh lắm.
Hách Uyển Thanh cởi nón áo khoác phao trên đầu ra, lấy dây xích trong tay Hứa Tuế: "Để mẹ làm."
Trước đó bà chẳng có tình cảm gì với thú cưng cả, nhưng từ khi Hứa Tuế mang Tam Hữu về, tiếp xúc nhiều rồi, bỗng nhiên cảm thấy mấy con này chữa lành lắm.
Nhiều khi mệt mỏi, ôm nó chơi với nó một lúc, rồi lại vuốt lông cho nó hoặc là cho nó ít đồ ăn vặt, tâm trạng của bà cũng bất giác trở nên thoải mái hơn.
Hách Uyển Thanh hỏi: "Đi đường nào?"
Xe của Trần Chuẩn dừng ngay sau bồn hoa đối diện cổng nhà, Hứa Tuế nhìn bóng người cậu ân hiện trong xe.
Cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, chỉ đại vào một hướng: "Vậy bên đây đi."
Hách Uyển Thanh nắm dây xích, gọi Tam Hữu: "Đi."
Hứa Tuế rề rà đi theo sau bà, đi xa được tầm mấy mét thì lén quay đầu, thấy Trần Chuẩn lại đứng bên ngoài xe, lặng lẽ nhìn qua bên đây.
Cánh tay cô để ở sau người, vẫy vẫy tay với cậu.
Trần Chuẩn bất lực cào tóc, xòe tay.
Hách Uyển Thanh quay đầu: "Nhanh lên đi, lề mề cái gì?"
Hứa Tuế giật mình, lập tức chạy tới.
Thật ra khu nhà không lớn lắm, đi một vòng quay đường xe chạy cũng chỉ tầm hai mươi phút thôi.
Giờ này vẫn còn người tản bộ, chỉ có điều lác đác thôi, nhìn thiếu hẳn sức sống, mọi người đều mặc áo khoác thật dày, chẳng được cái cảnh nhàn hạ náo nhiệt như mùa hè.
Gặp được dì Từ và con gái đi từ ngoài về, Hách Uyển Thanh dừng lại trò chuyện vài câu.
Con gái dì Từ cao gầy, tướng tá xinh đẹp dịu dàng, nghe nói năm nay vừa tốt nghiệp, đang thực tập ở trường tư thục nào đó tại Thuận Thành, là giáo viên dạy múa.
Đương nhiên là thần thái của những cô gái học múa phải hơn hẳn rồi, cô gái để tóc dài, khoác áo khoác dài thắt eo mùa kaki, ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ mình, chào dì Hách đầy ngọt ngào.
Hách Uyển Thanh thích biết bao, vừa gặp đã hỏi người ta có bạn trai chưa.
Dì Từ lập tức hỏi có người nào thích hợp không, nhờ bà giới thiệu giúp.
Mấy bà mẹ cực kỳ nhiệt tình với mấy chuyện làm mai làm mối, hình như cả nước đều vậy cả. Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh nghĩ đến một người, thế là luôn miệng đồng ý.
Dì Từ lại khen Hứa Tuế vài câu cho có qua có lại, rồi mới mạnh ai nấy đi.
Lúc sắp đến góc ngoặt, Hách Uyển Thanh vẫn còn ngoái đầu nhìn, than thở một câu: "Có phúc biết bao, sinh được cô con gái ngoan ngoãn nghe lời."
Hứa Tuế không vui: "Lúc nào cũng là con gái nhà người ta vẫn hơn."
Hách Uyển Thanh quay đầu đánh giá cô một lượt, chê bai: "Con không phục chỗ nào."
Cô đi đến ôm tay mẹ: "Vậy mẹ nói xem con kém chỗ nào?"
"Quá lười, còn chẳng xinh đẹp, không cao bằng người ta, không ốm bằng người ta." Mấy cái này không phải là trọng điểm, Hách Uyển Thanh nói: "Bề ngoài thì có vẻ con rất biết dỗ dành người khác, nhưng thật ra rất có chủ kiến, con nói xem, từ nhỏ đến lớn có chuyện nào con nghe ý kiến của mẹ? Không phải toàn là tiền trảm hậu tấu à?"
Mặc dù bà nói chuyện có vài câu không phải thật lòng, nhưng Hứa Tuế vẫn thấy hơi buồn một chút.
Cô giận dỗi: "Vậy nhận người ta làm con gái đi."
"Cũng được thật đó, mẹ thấy giới thiệu cho Trần Chuẩn cũng được lắm." Bà tưởng tượng hình ảnh khi hai người đứng bên nhau, gật đầu đầy vừa ý: "Nghĩ thôi là đã thấy xứng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!