Trần Chuẩn không cố ý khống chế thời gian, cả quá trình đều vô cùng căng thẳng, ra sức giày vò cô.
Mà Hứa Tuế hệt như chú cá mắc cạn, hô hấp vừa ngắn mà vừa nhanh, không dè dặt, không kìm nén, giao phó mình cho đối phương một cách thoải mái nhất.
Lần thứ ba, thật sự là muốn cả cái mạng của cô.
Hai mươi phút sau, Hứa Tuế nhắm mắt, cuối cùng hơi thở của cô cũng đã hòa hoãn lại.
Trần Chuẩn mở nhỏ nhạc lại, canh thời gian, để cô ngủ một chút.
Cậu cẩn thận ôm cô trong lòng, đầu cũng dựa ra lưng ghế để nghỉ ngơi, nhưng có lẽ là do lỡ chạm vào lặp lại bài hát, bên tai cứ quanh quẩn mỗi bài hát đó. Ánh mắt cậu bất giác nhìn thẳng về phía trước, thấy một chiếc dép bông của cô không biết đã bay lên bảng điều khiển xe từ khi nào rồi.
Nhớ lại sự hỗn loạn và điên cuồng khi nảy, Trần Chuẩn lặng lẽ cười.
"Mấy giờ rồi?" Hứa Tuế tỉnh giấc, giọng cô khàn khàn.
Trần Chuẩn giật mình: "Một giờ kém mười lăm."
Hứa Tuế nhúc nhích đôi chân nhức mỏi: "Em phải về rồi."
Cô vừa động đậy là áo khoác phao trên người rớt xuống đất, để lộ bờ vai trơn nhẵn mượt mà.
Hứa Tuế áp bàn tay lên đó, ngón tay vuốt ve: "Lỡ bác gái phát hiện thì làm thế nào?"
Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ ngợi: "Chắc là không đâu, mẹ cũng đâu có gọi cho em."
"Hoặc là đã đoán ra lâu rồi mà cố ý không nói."
Hứa Tuế lắc đầu: "Là người khác thì còn được, chứ như biết là anh, chắc mẹ em phải làm ầm một trận."
Thật ra Trần Chuẩn không yên tâm: "Mẹ em không dở trò chia rẻ uyên ương chứ?"
"Nói không chừng."
"Vậy làm sao giờ?"
Hứa Tuế phát hiện có lúc mình cũng ngứa đòn lắm, cô nhún vai: "Vậy nghe lời mẹ vậy."
Trần Chuẩn thay đổi sắc mặt ngay lập tức, bàn tay đang đặt trên vai cô bỗng bóp chặt lại: "Xử chết em giờ tin không?"
Hứa Tuế đau đến mức rụt vai, không hiểu thật nên mới hỏi cậu: "Ý là xử theo cách như lúc nảy à?"
Trần Chuẩn cười lạnh: "Bớt mơ lại đi, ý trên mặt chữ đó."
Cậu thả vai cô ra, nhưng ngay sau đó hõm tay lại kẹp má cô nhéo mạnh, cổ của cô bị kéo thành một độ cong vừa đẹp, do ngồi ở cao quá, nên nơi yếu ớt nhất lại bày ra hết trước mặt cậu.
Trần Chuẩn cúi đầu gặm vài cái, nghe cô la đau mới nhả ra, cậu nói một cách giận dữ: "Nếu như có ngày đó, với giao tình từ nhỏ đến lớn, đừng có ai mà mong được sống."
Hứa Tuế loáng thoáng thấy câu này quen quen, mãi một lúc mới nhớ ra là do mình từng nói. Đùa giỡn vừa đủ là được, cô lập tức nhích sang ôm chặt cậu, nhỏ nhẹ dỗ dành cậu một lúc.
Đã sắp một giờ sáng rồi, mau là lúc đi chỉ mặc đồ ngủ, nên ăn mặc cũng khá là tiện.
"Đôi dép bông của em ở trên." Trần Chuẩn tốt bụng nhắc nhở, rồi lại cúi đầu tìm giúp cô: "Chiếc còn lại đâu?"
Hứa Tuế nói: "Khi nảy chạy nhanh quá, rớt trên đường rồi."
"… Em không nhặt về à?"
"Anh đang kêu em mà, em đâu có lo được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!