Chương 43: (Vô Đề)

Không biết sao tối nay cổng khu nhà lại bị khóa, xe của Trần Chuẩn không vào được, chỉ đành dừng ở cổng ngoài.

Cả đoạn đường Hứa Tuế đều chạy đến, đi qua cổng thép, quay đầu nhìn, chiếc Mercedes quen thuộc kia vẫn chưa tắt máy, cửa xe chỗ cạnh ghế lái phụ đang mở, Trần Chuẩn đứng ở hành lang bên cạnh, bàn tay chống lên nốc xe, hơi nghiêng ép người, tập cánh tay.

Đúng là cậu chả rảnh được giây nào thật.

Hứa Tuế kéo chặt cổ áo, khi nảy gấp gáp chạy ra, quên thay cả giày, dưới chân vẫn còn mang đôi dép bông tai thỏ có cục bông màu tím.

Đôi dép này sặc sỡ sắc màu, vừa nhìn là biết không phải phong cách của cô, do mấy hôm trước Hách Uyển Thanh đi siêu thị mua hàng giảm giá cho cô.

Từ lúc cô đi ra là Trần Chuẩn đã đứng thẳng người, mắt nhìn sang cô, thế là cứ nhìn luôn không nhìn chỗ khác nữa.

Hứa Tuế không chạy nữa, cô chậm rãi đi đến trước mặt cậu.

Hai người không hẹn mà cùng lúc giơ tay ra ôm lấy nhau.

Đầu tiên là mùi dầu gội đầu chiếm cứ toàn bộ xúc giác, sau đó cằm của Trần Chuẩn cảm nhận được mái tóc còn ẩm ướt của cô: "Em vừa tắm xong à?"

"Ừm."

Trần Chuẩn kéo nón áo khoác phao ụp lên đầu cô rồi vỗ vỗ: "Mang vào cho đàng hoàng."

Hứa Tuế ôm eo cậu, ngẩng đầu nhìn, vì nón áo khoác che ngang tầm mắt, thế là cô lại cố sức rướn cổ ra sau: "Anh ăn gì chưa?"

"Vẫn chưa." Hành động của cô khiến Trần Chuẩn bật cười, cậu giúp cô kéo nón ra sau một chút: "Vừa gặp khách hàng xong, thì đi về đây luôn."

"Vậy em đi ăn với anh nhé?"

"Không gấp, gần bốn giờ chiều anh mới ăn trưa, bây giờ còn chưa đói."

Chỗ này là đoạn đường một chiều khá yên tĩnh, một bên là hàng rào thép của tòa nhà ở trước, một bên là hàng rào gạch đỏ của khu nhà cho nhân viên đường sắt.

Đèn bên đường thưa thớt, thế nên cũng không quá sáng, còn có xe trên đường đang mở đèn pha.

Họ đứng ngay dưới ánh đèn, còn đang ôm nhau, bất giác sẽ lắc lư trái phải theo nhịp điệu của một người.

Hứa Tuế hít mũi: "Hôm nay lạnh quá."

"Lên xe đi."

Trần Chuẩn kẹo cánh tay Hứa Tuế, nhấc cô đến ngay chỗ cửa xe ghế lái phụ.

Chân Hứa Tuế vừa chạm đến đất, mà cô nhanh chóng chui vào trong.

Điều hòa trong xe chưa tắt, hơi ấm nhanh chóng ôm lấy con người, màn hình kết nối bluetooth với điện thoại còn đang phát nhạc, thế mà là một bài hát vô cùng quen thuộc.

"Don"t cry, snowman, not in front of me

Who"ll catch your tears if you can"t catch me, darling?"*

*Snowman – Sia

Bài hát này rất thích hợp để nghe vào những ngày mùa đông thế này, nó có giai điệu vô cùng lãng mạn, nhưng không biết vì sao, mỗi lần Hứa Tuế nghe đều cảm thấy khá là ủ rũ.

Trần Chuẩn cũng ngồi vào chỗ ghế lái, nhấn nút tạm dừng.

Cậu hỏi tình trạng của Hứa Khang trước: "Hôm nay xuất viện bác sĩ nói thế nào?"

Hứa Tuế nói: "Nói cơ thể bố tĩnh dưỡng tốt lắm, nhưng sau này phải nghiêm khắc khống chế lượng nước uống, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm tách máu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!