Chương 42: (Vô Đề)

Ngay lúc này Hách Uyển Thanh lại gọi điện thoại đến.

Bầu không khí mà hai người vừa tạo nên đã bị tiếng chuông điện thoại đánh tan thành mây khói.

Trần Chuẩn nghiêng đầu, yết hầu cuộn lên xuống.

Hứa Tuế muốn mình ngồi cho đàng hoàng để nghe điện thoại, vùng vằng mấy câí, bàn tay đặt ở eo cô lại ôm chặt hơn.

Trần Chuẩn nói nhỏ: "Đừng nhúc nhích nữa, cứ nghe vậy đi."

Hứa Tuế chỉ đành ngồi trong lòng cậu nghe điện thoại.

Hách Uyển Thanh vừa thấy nhận điện thoại là nói: "Dắt chó đi đâu luôn rồi? Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?"

Lúc này thì đầu óc Hứa Tuế lại nhạy hơn rồi: "Ở ngay ngoài khu nhà thôi, không đi xa. Con gặp một chú chó hoang, thấy thích lắm, nên đi siêu thị mua ít xúc xích cho nó ăn."

"Chó thế nào?"

Hứa Tuế lén nhìn Trần Chuẩn: "Một chú chó to."

Trần Chuẩn chậm chạp nhận ra, cậu bóp tay như đang phạt cô, thấy biểu cảm khuôn mặt cô trở nên phong phú vô cùng, ở trong lòng cậu cong eo trốn bên này né bên kia.

Một tay cậu ôm sau lưng cô, tay còn lại đưa vào trong áo khoác, rồi dùng bàn tay đo một lúc, ách một lớp áo mỏng, cậu phát hiện eo cô chỉ nhỏ chút thế này, vừa đủ độ rộng của phần hõm tay cậu, có vẻ bóp rất đã.

Cho phép bản thân nghĩ bậy hai giây, cậu di chuyển sự tập trung.

Rồi lại nghe Hứa Tuế miêu tả: "Hay nhe răng, nhìn có vẻ tính hơi không ổn, nhưng chịu cho người khác dỗ, vuốt lông một hồi là ngoan lắm."

Trần Chuẩn cụp mặt, miệng cười nhìn cô, mặc cho cô vui đùa.

Hách Uyển Thanh nói: "Vậy còn không chịu mau đi về, cắn cho rồi thì còn phải đi tiêm ngừa dại."

Điện thoại mở to, Trần Chuẩn nghe được câu này, đúng lúc mẹ vợ tương lai đang nhắc nhở cậu.

Cổ của cô ở ngay trước mắt cậu, Trần Chuẩn cúi đầu, cắn một phát vào ngay chỗ bên hông cổ cô, cắn mạnh thì không nỡ, cậu chỉ hơi ngậm một chút, không để ý lại trồng thêm một quả dâu tây cho cô.

Hứa Tuế hít một hơi, cảm giác tê dại lan từ xương cùng đến sau não cô.

Hách Uyển Thanh ở đầu bên kia căng thẳng: "Làm sao thế? Bị chó cắn rồi à?"

Hứa Tuế níu lấy áo Trần Chuẩn, cậu vẫn chưa nhả ra, cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: "Không có, bị vấp cục đá."

"Con về đây nhanh lên đi, con gái con đứa, đêm hôm còn đang ở ngoài đường."

"Con biết rồi, con chỉ…"

Còn chưa nói hết câu, Hách Uyển Thanh nói cúp là cúp.

Trần Chuẩn hơi quá đáng, Hứa Tuế vuốt mái tóc hơi cứng nhưng lại mượt mà của cậu, giọng hơi run: "Em phải về thật rồi."

"Ừm."

"Đứng lên mau."

"Ừm."

Cậu chỉ đáp lời, nhưng cả một hồi lâu vẫn không chịu đứng dậy.

Hứa Tuế cắn môi, không thể không ngẩng đầu nhìn, mắt hơi híp lại, tầm mắt lúc thì rõ lúc lại trở nên mơ hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!