Chương 40: (Vô Đề)

Sáng sớm Hứa Tuế thức giấc, Trần Chuẩn đã đi rồi.

Cả đêm cô không mộng mị, lâu lắm rồi mới ngủ được một giấc ngon như vậy.

Cửa phòng ngủ khép hờ, mùi hương của cháo ngũ cốc cứ thế mà len vào, trong phòng khách là tiếng ti vi ồn ào, chắc là Hứa Khang đang xem thời sự buổi sáng.

Hứa Tuế vươn vai, khi ngồi dậy bỗng thấy da đầu mình hơi căng, cô lấy tay sờ sờ, phần tóc mái và tóc phía trên bị túm lại buộc thành cái chổi nhỏ.

Không cần đoán cũng biết là do Trần Chuẩn làm, Hứa Tuế vừa tháo chun vừa lắm bầm: "Thật là vô vị."

Cô lấy điện thoại xem giờ, thì thấy có hai tin nhắn weixin chưa đọc, do Trần Chuẩn gửi đến từ nửa tiếng trước.

Tin thứ nhất: Tặng món quà nhỏ buổi sáng cho em.

Tin thứ hai: Ngoan nghe lời nhé.

Hứa Tuế nhìn màn hình một lúc, nhủ thầm "cây chổi nhỏ" này thì tính là quà gì chứ.

Rồi cô lại nhìn xuống bốn chữ ở dưới, bất giác mím môi cười.

Cô cột đại tóc lên, đứng dậy đi ra phòng khách. Thấy Hứa Khang đang dại mắt ra nhìn ti vi, mặt mày ông vàng vọt cả đi, vàng đến nỗi không có lấy chút ánh sáng, thật ra ông đã ốm lắm rồi, nhưng do mặt ông bị sưng phù, nên nhìn đầu khá to.

Ông không có phản ứng gì quá khích về việc Hứa Tuế nghỉ làm về nhà, chỉ cười nói với cô về nhà là tốt, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Hứa Tuế nhỏ nhẹ gọi ông: "Bố ơi."

Ánh mắt của Hứa Khang dần dời sang, nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt: "Con gái à, dậy rồi?"

"Sao bố dậy sớm thế?"

"Có tuổi rồi ngủ cũng ít."

Tam Hữu rất biết cách lấy lòng mỗi một người trong nhà, nó nằm kế bên ông, cằm thì gác trên đùi ông, thấy Hứa Tuế đến cũng chẳng thèm nhúc nhích, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi lại híp mắt hưởng thụ cái vuốt ve của bố cô.

Hứa Tuế thấy rõ là bố cô đang thấy vui lắm, cô xoa mặt ông: "Mẹ đang nấu cơm ạ?"

"Có bánh bao nhân miến trộn cải trắng mà con thích ăn đó."

Trời chưa sáng Hách Uyển Thanh đã đi chợ mua cải trắng, về là lo trộn nhân với bộn, mẻ thứ nhất vừa mới hấp xong, còn đang để tron nồi cho ấm.

Đã lâu lắm Hứa Tuế không được ăn bánh bao của mẹ làm, thế là cô chạy vào bếp góp vui, cô mở nắp nồi nhìn, bánh bao to tròn trắng trẻo, cái này kế cái kia, mỗi cái đều to cỡ lòng bàn tay.

Cô lấy ngón tay chọt chọt.

Hách Uyển Thanh lập tức vỗ vào tay cô: "Đi rửa mặt."

Buổi sáng Hứa Tuế ăn hết hai cái bánh bao to và một bát cháo ngũ cốc, no đến nỗi đi không nỗi.

Dùng bữa xong cô giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, Hách Uyển Thanh định tối nay sẽ chưng cá, nhưng sáng nay quên không mua, thế là lại xách giỏ chuẩn bị đi chợ.

Bà vừa mang giày vừa trách: "Con coi con về làm gì không biết, hầu hạ một lớn không xong, bây giờ còn thêm một nhỏ." Bỗng nhiên bà liếc sang Tam Hữu đang lười biếng nằm rúc trong góc sô pha: "Còn thêm một con gia súc nữa."

Tam Hữu vô tội cũng bị liên lụy, nhưng nó cũng chẳng hiểu. Nó ngáp một hơi, mũi rúc vào khe hỡ sô pha, chuẩn bị ngủ một giấc cho đã.

Hứa Tuế lập tức mặc áo phao đi theo mẹ.

Đi theo đường hông từ khu nhà đi qua một công viên, rồi lại đi qua một con đường là đến chợ bán quần áo.

Xung quanh đó toàn là mấy hộ đã sống ở đây hơn chục năm, đi mấy bước là có người lên tiếng chào hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!