Chương 4: (Vô Đề)

Hà Tấn cũng nhìn thấy Trần Chuẩn, giơ tay chào hỏi cậu.

Trần Chuẩn gật đầu đáp lời.

Hà Tấn mặc vest, áo khoác vắt ở khuỷu tay, bỗng lên cơn nghiện thuốc lá, muốn hút cho hết điếu thuốc rồi mới lên tầng. Anh đứng ở bên đường nhìn một lúc, rồi cầm hộp thuốc đi sang chỗ Trần Chuẩn.

Khi còn tầm hai mét, bỗng nhiên Trần Chuẩn lên tiếng ngăn lại: "Khoan hẳn nhúc nhích."

Hà Tấn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đứng im đó.

Trần Chuẩn cúi đầu, sự chú ý của anh đều đặt hết lên người chú chó nhỏ màu nâu trắng.

Nó xoay mấy vòng dưới chân cậu, ngẩng đầu im lặng nhìn anh, cặp mắt nhút nhát nhưng lại sáng rực.

Trần Chuẩn hếch hếch cằm nhìn nó, nói nhỏ: "Đừng sợ, đang giữ mày đây."

Không biết chú chó có nghe hiểu không, nó nhìn cậu thêm vài giây rồi cúi đầu tiếp tục xoay vòng, sau đó thì cong lưng, chân trước và chân sau chụm vào giữa, chuẩn bị đi vệ sinh.

Tình hình bây giờ và cậu dắt chú chó Rottweiler trước đó hoàn toàn khác nhau.

Trần Chuẩn bỏ túi vệ sinh vào thùng rác, rồi nói với Hà Tấn: "Trước đây nó từng bị người khác làm bị thương, tính cảnh giác khá là cao."

Hà Tấn: "Chó của cậu?"

"Tạm thời là vậy." Sau này còn phải đăng tin tức nhận nuôi.

Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn anh, hếch cằm một cái: "Người khi nảy là bạn gái à?"

Hà Tấn gật đầu: "Phanh xe bị mòn lắm rồi, vừa mang đi thay, nên phiền bạn gái đưa về nhà."

Biểu cảm của anh khi nói câu này cực kỳ nhạt, nhìn không ra là thích, thậm chí còn chẳng có cảm giác khoe khoang nữa, nhưng trong mắt Trần Chuẩn thì, động tác nhếch mày của cậu còn chút cảm giác cố ý.

Lại lần nữa nhớ đến hình ảnh hai người họ hôn nhau trong thang máy, Trần Chuẩn rất rõ ràng, có vài chuyện không thể nhớ quá kỹ, càng không thể nghĩ quá sâu, sẽ mắc kẹt trong lòng.

Cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh, hơi nhấc ống quần ngồi dưới bồn hoa.

Con người Hà Tấn cũng coi như là dễ gần, anh cũng ngồi ngay bên cạnh, đưa cho cậu một điếu thuốc.

Trần Chuẩn: "Tôi không hút thuốc."

Hà Tấn thu tay ngậm trong miệng, dùng bật lửa châm thuốc.

Có mấy đứa nhỏ ôm trái banh da chạy từ phía trước đến đây, bọn nhóc đùa giỡn la hét đinh tai nhức óc.

Chú chó đốm bị dọa sợ rụt cổ thật mạnh, nằm dựa sát dưới chân Trần Chuẩn, cơ thể run rẩy liên tục.

Trần Chuẩn hành động rất nhanh, cậu giơ tay ôm lấy chú chó lên, ôm rịt vào lòng rồi sờ đầu nó.

Lúc này Hà Tấn mới nghiêm túc đánh giá chú chó, những đốm màu trên người nó không được đều, chi trước và phần lưng sau phần nhiều là màu trắng, phần mông và đuôi thì có xen những vân màu nâu nhạt, mặc dù không phải là thú cưng, nhưng cặp mắt to và cái mũi ngăn ngắn lại khiến người khác yêu thích.

Anh chú ý đến phần tai của nó, hình như bị thiếu một mảnh.

"Tai của nó…"

Một lúc lâu sau nó mới hết run. Trần Chuẩn nói: "Bị người ta cắt đó."

Hà Tấn có hơi bất ngờ.

Trần Chuẩn xoa đầu cho chú chó: "Tình hình lúc vừa mới được cứu trợ về còn tệ hơn rất nhiều, lông cả người đều bị cạo sạch, chân sau bên phải bị gãy, tai trái thì bị cắt ngang, lúc đó đã mưng mủ sưng tấy lên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!