Trước khi rời Nam Lĩnh, Hứa Tuế có đến trung tâm cứu trợ một chuyến, cô muốn thăm Đoan Ngọc, với nữa là đi thăm Thụy Thụy.
Đoan Ngọ đã có tuổi rồi, mùa đông vừa đến là nó càng không thích vận động hơn, sau khi ra đón cô mang tính tượng trưng, thì nó lại chui vào ổ không chịu ra nữa.
Ngược lại Thụy Thụy như tìm được nơi giải phóng thiên tính vậy, vừa vào ở được ngày thứ hai là nó đã cắn rớt một góc của tấm gỗ ngủ. Nó thấy Hứa Tuế đến, vừa mở cửa lồng ra là đã kích động đến nỗi đứng thắng người, vồ ra chỗ cô.
Hứa Tuế gãi lưng nó thật mạnh, lông trên người nó vừa dày vừa bóng, cơ bắp của nó săn chắc, đã không còn là chú chó nhơ nhuốc mang đôi mắt đầy tuyệt vọng ở bãi rác nữa rồi.
Hứa Tuế đứng dậy, lấy đồ chơi hình xương chó từ trong túi ra quăng xa vài mét.
Thụy Thụy lập tức quẫy đuôi chạy đi bắt, nó thấy mới lạ nên ngửi một lúc, rồi mới nhổm mông gặm chạy về.
Thật ra sinh hoạt mỗi ngày của các động vật nhỏ rất đơn giản, một món đồ chơi nhưng có thể vui vẻ một thời gian dài, chúng nó thích thể giới của loài người, và cũng đang yêu thế giới này bằng cách của riêng chúng.
Hứa Tuế nhìn nó chơi, quay đầu hỏi Tần Chuẩn: "Sau này nó cũng sẽ được nhận nuôi à?"
Trần Chuẩn gật đầu.
"Anh nỡ hả?"
"Không nỡ thì làm sao, về với gia đình mới là nơi thuộc về cuối cùng của nó." Trần Chuẩn dừng lại: "Huống hồ chỗ ở căn cứ có hạn, nếu như chỉ nhận mà không thả, anh sợ là mình không gánh nỗi mất."
Từ trước đến nay, chi phí vận hành trung tâm đều do Trần Chuẩn gánh vác, từ những cái lớn như chi phí điều trị bệnh tật của chúng và chi phí thuê mặt bằng, cho đến những cái nhỏ như mua thức ăn cho chúng, dụng cụ, hay những cái lặt vặt khác, tính cả thì không phải là con số nhỏ.
Ngoài những cái này ra, còn cần phải bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực. Làm công việc cứu trợ rất khó, đó là điều mà sau khi tiếp xúc Hứa Tuế mới nhận ra.
Mà việc khiến cô không ngờ được là, Trần Chuẩn hiện nay có thể kiên trì với trách nhiệm này, có thể gánh vác cho tương lai của mỗi một sinh mệnh bé nhỏ, mặc dù gia đình cậu khá giả, như lại không tiêu pha phung phí, không mặc hàng hiệu, không mê xe, suy nghĩ của cậu chính chắn, không có tính khí xốc nổi như phần lớn các thanh niên cùng tuổi, cậu đã duy trì trung tâm ra gì lắm rồi.
Đấy chính là sức hút của Trần Chuẩn khi đã trưởng thành, khiến Hứa Tuế có chút cảm giác sùng bài cậu, chỉ có điều cô luôn đặt nó trong lòng, chưa từng thể hiện ra ngoài.
Lần này Hứa Tuế đến đây, cô quyên góp khoản lương tháng cuối của mình cho trung tâm.
Ban đầu Trần Chuẩn không chịu nhận, sau đó Hứa Tuế lại lén nhét vào túi cậu.
Trần Chuẩn cảm nhận được vạt áo dưới có gì lạ, muốn cúi đầu nhìn thử.
Nhưng Hứa Tuế đã đi trước một bước ôm cánh tay cậu, đá sang chủ đề khác: "Không thấy ông cụ lần trước nhỉ."
Lúc này hai người đang tản bộ ở hồ nước ở sau trung tâm.
Sau khi vào đông, nơi đây càng trở nên hoang liêu hơn.
Đón một cơn gió đang ập đến, Trần Chuẩn ôm cô vào lòng, lập tức sau người lại.
Dù sao cũng đi dạo bộ xung quanh đây thôi, thì đi chỗ nào mà không như nhau.
Trần Chuẩn nói: "Ông bác ấy như tiên vậy, lần sau gặp anh phải cảm ơn ông cho đàng hoàng mới được."
"Vậy anh cảm ơn em thế nào?" Cô nhướn đuôi mày, hiếm khi gương mặt cô khi che giấu vẻ tinh nghịch.
Trần Chuẩn cũng nhếch mày.
"Cảm ơn em giúp anh thoát ế thành công." Hứa Tuế nói.
Trần Chuẩn cúi đầu nhìn người trong lòng, đầu mũi của cô vì lạnh mà ửng đỏ cả lên, đôi môi nhàn nhạt, hơi mím nhẹ lại, khiến nó càng trở nên trơn mịn.
Trần Chuẩn dùng ngón tay cái lướt nhẹ lên môi cô: "Anh cho em cả con người anh rồi, em còn muốn gì nữa?"
Hứa Tuế vờ cười: "Em hiếm lạ gì quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!