Một tuần sau, Giang Bối hẹn Hứa Tuế đi ăn.
Chuyện Hứa Tuế và Trần Chuẩn quen nhau giấu kỹ đến nỗi không lộ bất kỳ chuyện gì, thân là bạn thân lâu năm, Giang Bối rất tức giận, ép cô phải dùng năm mươi nghìn chữ kể lại chuyện của hai người.
Hứa Tuế qua quít vài câu, Giang Bối không vui, cô bạn hỏi thêm, nhưng cô kiên quyết không nói.
"Thế nào? Cơ thể của em trai tốt lắm chứ gì?" Cô bạn nhếch mày, ngay đôi mắt thôi đã thấy rõ được cảm giác đói khát rồi.
"Bình thường, mới hết cảm xong."
"Bớt có giả bộ với mình đi, cậu biết mình hỏi gì mà."
Hứa Tuế xoa đầu cô: "Ngoan, mình cũng tìm bạn trai đi nhé."
"Ở công ty tớ ngoài hói đầu thì là bụng bia, nhìn thôi là thấy no rồi, làm gì đào ra được món ngon như em trai tươi sáng khỏe mạnh chứ." Sau khi Giang Bối tào lao một hồi thì lại vòng về: "Thế nên, cảm giác sao?"
Hứa Tuế bị những lời nói của cô bạn dẫn dắt, bất giác nhớ lại buổi tối của nhiều năm trước, rồi lại gắn mấy chữ "tươi mới", "khỏe mạnh" lên người cậu, bỗng chốc cảm thấy hơi nóng từ cổ áo xông lên đỉnh đầu, lỗ tai và hai má nóng như thiêu.
Cô không nói gì, chỉ mím môi cười cười.
Giang Bối nhìn cô không chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện cô có hơi khác trước đây: "Tuế Tuế, khi nảy cậu nghĩ gì thế?"
Hứa Tuế ngơ ngác: "Sao thế?"
"Ánh mắt của cậu khi nảy dịu dàng lắm."
Hứa Tuế không thấy được biểu cảm của mình, cũng chẳng thể nào thấy được ánh mắt dịu dàng mà cô bạn nói, cô tự nhận mình là kiểu người thích giả vờ hiền lành và hơi hấp tấp, nội tâm thì lại qua loa cẩu thả, còn dịu dàng và tinh tế là cái rất khó để thể hiện ra bên ngoài, nhưng ngay phút giây vừa rồi, khi nghĩ đến Trần Chuẩn, lồng ngực của cô như được lấp đây, cả gương mặt cũng đã buông bỏ sự đề phòng.
Hứa Tuế lái sang chủ đề khác: "Muốn ăn gì nào? Tớ mời."
Giang Bối biết chẳng moi được tin tức gì từ chỗ cô đâu, cuối cùng đành bỏ cuộc, thầm nghĩ phải ăn của cô một bữa cho đã mới có thể cân bằng tâm lý.
Hai người đi ăn ở quán gia đình nổi tiếng tại thành phố.
Sau khi cơm no rượu say, Giang Bối quăng cho một túi giấy xinh đẹp, của một nhãn hàng nội y khá xa xỉ.
Hứa Tuế được hưởng mà đâm lo: "Sao tự dưng mua đồ đắt thế?"
"Cậu xem trước đi đã."
Hứa Tuế lùi ghế ra sau, mở túi giấy, bên trong là một bộ đồ ngủ bằng tơ thật màu đen tuyền, là kiểu tay dài trước ngắn vạt sau dài, vạt dưới hình vòm, hai bên khá thấp.
Hứa Tuế nhìn nhìn, chất vải thì thoải mái thật đó, nhưng kiểu dáng thì chẳng có gì đặc biệt.
Với mối quan hệ của hai người, nói năng không cần khách sáo, Hứa Tuế chê bai: "Kiểu này thường quá."
Giang Bối lắc lắc ngón tay: "Mặc cho cậu ấy xem, đến lúc đó mới biết có thường không."
"…" Hứa Tuế cạn lời mất mấy giây, cô hỏi: "Chỉ có áo thôi à, vậy quần đâu?"
"Bé ngốc à, chiến bào có quần khi nào? Đến lúc đó cũng cởi, tốn thêm chi một việc."
"Cậu bỉ ổi thật."
"Cái này gọi là thực tế."
Hứa Tuế nói không lại cô bạn, thế là đành liếc nhìn đóng vải mỏng manh trong tay mình, quăng hàng nóng vào túi giấy.
Sau khi về nhà, cô quăng áo ngủ vào tủ, không bao lâu thì quên luôn chuyện cái áo này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!